Trước tiên, hãy cùng đọc câu chuyện dưới đây:
Trước đây, có một người bởi vì kiếp trước tích lũy được đại đức, phúc báo lớn nên kiếp này được đầu thai làm Thái tử tôn quý. Còn một người khác bởi vì kiếp trước keo kiệt bủn xỉn lại tham lam nên kiếp này đã trở thành một người ăn mày nghèo nàn cơ cực.
Thái tử bởi vì có thói quen sống làm việc thiện tích đức nên từ nhỏ đã là người hào phóng, rộng rãi. Anh ta luôn bố thí, quyên tặng thậm chí đem cả quốc khố của quốc gia để cứu tế dân nghèo. Không may rằng Quốc vương không đồng ý việc làm này của Thái tử, vì thế Quốc vương đuổi Thái tử ra khỏi Hoàng cung.
Từ đó, Thái tử lưu lạc ngoài đường, không y phục, không đồ ăn thức uống chỉ có thể dùng cách hành khất mà kiếm sống. Về sau, Thái tử gặp người ăn mày kia và hai người trở thành bạn tốt của nhau. Hai người họ cùng nhau lang thang lưu lạc khắp bốn phương.
Bấy giờ, Thái tử cùng người ăn mày lưu lạc đến Quốc gia này ăn xin. Thái tử vì quá mệt nên nằm ngủ thiếp đi dưới một gốc cây cổ thụ bên đường, còn một mình người ăn mày đi xin ăn.
Lúc ấy, mấy vị đại thần đi qua nơi đây, gặp Thái tử đang ngủ say dưới bóng râm của cây cổ thụ và phát ra một cảnh tượng kỳ lạ. Dù mặt trời đã di chuyển nhưng bóng râm của cây cổ thụ kia không thay đổi, vẫn vừa vặn che ánh nắng cho Thái tử ngủ.
Các đại thần vừa kinh ngạc vừa vui sướng tột cùng mà thốt lên rằng: “Chúng ta đã tìm được người đại đức đại phúc rồi!” Thế là, họ bèn gọi Thái tử dậy, thỉnh mời ngài về làm Quốc vương.
Sau khi Thái tử lên đường trở về Hoàng cung làm Quốc vương thì trong lòng vẫn luôn nhớ đến người ăn mày kia và muốn lo cho người ăn mày kia một cuộc sống giàu có sung túc. Nhưng nhất thời không thể tìm được người ăn mày ấy.
Cuối cùng, Thái tử suy nghĩ ra một cách cho người nướng những chiếc bánh mà bên trong nhân có chứa vàng, rồi sai thuộc hạ đi tìm người ăn mày ấy. Thuộc hạ của Thái tử cuối cùng cũng tìm ra người ăn mày kia và đưa toàn bộ số bánh ấy cho anh ta.
Người ăn mày sau khi nhận được những chiếc bánh ấy, thấy rất nặng bèn nghĩ rằng: “Những chiếc bánh này chưa chín!” Vì thế, anh ta mang hết những chiếc bánh ấy trả lại cho người thuộc hạ kia và nói: “Tặng lại hết cho ngài đấy!” Và thế là, mong muốn của Quốc vương không thành hiện thực, người ăn mày vẫn là một người ăn mày như vốn dĩ đã định…
Có thể thấy rằng, phúc báo của một người là do nhân quả ba đời quyết định. Vị Thái tử kia tuy rằng mất đi quyền thừa kế Vương vị của mình nhưng cuối cùng lại vẫn lên làm Quốc vương ở đất nước láng giềng. Có được điều này chính là bởi vì Thái tử đã tích góp được đủ phúc báo từ kiếp trước. Người ăn mày bởi vì kiếp trước không tích đức cho nên kiếp này dù có được cho vàng cũng không có phúc hưởng.
Mỗi người đều có phần tiền tài mà chúng ta nên được hưởng, chúng đều là được quyết định bởi “Nhân” ở kiếp trước. Bởi vậy khi chúng ta có phúc báo đầy đủ thì cho dù không tranh đoạt đi nữa thì tiền tài cũng sẽ không thiếu thốn. Còn nếu như khuyết thiếu phúc báo thì cho dù có ra sức tranh đoạt đi nữa thì tiền tài cũng không đến tay.
Mỗi người đều có phần tiền tài mà chúng ta nên được hưởng, chúng đều là được quyết định bởi “Nhân” ở kiếp trước. Bởi vậy khi chúng ta có phúc báo đầy đủ thì cho dù không tranh đoạt đi nữa thì tiền tài cũng sẽ không thiếu thốn. Còn nếu như khuyết thiếu phúc báo thì cho dù có ra sức tranh đoạt đi nữa thì tiền tài cũng không đến tay.
Thật ra những ước vọng thầm kín trong mỗi con người là thích được người khác chú ý, tôn trọng và kính nể; dù người đó là một người thường hay một người tu.
Có những danh vọng và chức vị nhỏ người ta muốn được tôn trọng và kính nể theo mức độ nhỏ; có danh cao, chức lớn thì người ta cũng muốn người khác biết đến và kính nể nhiều hơn.
Trong cuộc sống, chúng ta vẫn thấy có những người không quá khổ cực mà vẫn có đầy đủ cái ăn, cái mặc, cuộc sống sung túc hơn người? Trong khi đó, có những người ngày đêm làm việc nhưng cũng chỉ đủ ăn, thậm chí còn thiếu thốn?.
Như thế để thấy rằng, tiền bạc, danh vọng đến với một người là do phúc báo họ tích được từ kiếp trước hoặc do kiếp này làm nhiều việc thiện.
Vậy cái giá cho tiền tài và danh vọng là gì?
Hầu hết trong số những người đã mất đều có nguyên nhân xuất phát từ ung thư và những căn bệnh liên quan đến gan, tim, thận, phổi. Rất nhiều trong số họ đều thành đạt, thành danh, là những cái tên lẫy lừng một thời trong ngành xây dựng và kiến trúc.
Hầu hết là những người “anh hùng” bên bàn nhậu mà ai đối mặt cũng phải ái ngại vì không thể địch nổi tửu lượng của họ. Đặc biệt, 100% trong số họ đều hút thuốc.
Phải chăng cái để đổi lấy sự giàu có, thành đạt lại chính là sức khỏe của họ? Liệu, nếu tất cả trong số họ, biết trước được cái kết của cuộc đời mình thì họ có đánh đổi hay không?
Những trường hợp gia đình có con bị nghiện, hầu hết đều rất khá giả. Và hầu hết những gia đình khá giả, lại đều từng mất rất nhiều tiền vào con cái. Bố mẹ họ có lẽ đã từng nghĩ rằng, chỉ cần kiếm ra nhiều tiền sẽ có thể giúp con cái có được một cuộc sống no đủ, không phải suy nghĩ nhiều về tiền bạc. Nhưng họ đã thiếu sót khi không dạy con cái cách giữ gìn đồng tiền, cách tiêu tiền và để đồng tiền sinh sôi.
Khi còn trẻ khỏe, có thể người ta chưa thấy hết được tầm quan trọng của việc nuôi dạy con cái. Nhưng khi tuổi già ập đến, họ thấm thía thì đã muộn! Con họ vốn dĩ không thể bé lại như ngày xưa và họ cũng không thể quay ngược thời gian để sửa chữa những sai lầm, thiếu sót.
Ai cũng muốn được sống một cuộc đời giàu có và hạnh phúc. Nhưng nếu phải vì muốn có của cải mà đánh đổi sức khỏe, hoặc bỏ bê con cái thì nghĩa là người đó đã thất bại rồi!.
Theo Mộc Trà (T/h)/Khoevadep