Người có lòng về nơi cửa Phật từ bi coi việc cúng dường là trách nhiệm, tự giác, không cần “nhắc nhở” bằng số lượng thùng công đức nhiều như thế...
Ở dưới này (miệt Cà Mau, Bạc Liêu), ngày Tết bà con đi lễ chùa đông lắm, cửa thiền khói hương nghi ngút. Mà điều ấy riêng gì quê tôi, có lẽ trên đất nước ta, đâu cũng vậy vì người tín ngưỡng Phật chiếm số đông.
Mấy ngày Xuân, làm riết cho xong việc nhà, việc “đời”, thân thể sạch sẽ, ăn mặc nghiêm trang, tâm thanh tịnh, đi lễ Phật cầu cho việc chung việc riêng, cho sự giải thoát của hết thảy chúng sinh, cho quốc thới dân an mưa thuận gió hòa… chẳng phải là nét linh thiêng của con nhà Phật, của đất Việt hay sao? Nhưng...
Hòm công đức nhiều quá, la liệt ở chùa nhỏ chùa to, góc này góc nọ, đến mức khiến người ta ngại ngần, sự thanh tịnh như vơi đi trong cảnh Chùa và lòng phật tử. Đành rằng, tài thí cần lắm vì nhà chùa trông cả vào đấy cho mọi sự trong thời củi quế gạo châu, nhang đèn hương khói, việc lễ lạt, từ thiện… trông cả vào đấy.
Bá tánh, người ít người nhiều góp tay để duy trì công việc phật sự và trùng tu chốn linh thiêng, đồng thời tài thí cũng là một pháp cơ bản để những người con Phật mở lòng, thực hành tu tập hạnh bố thí, cúng dường. Nhưng...
Người nghèo ít tiền, ngày Tết lo tương cà, mắm muối đã bở hơi tai, kiếm bộ đồ lành lặn cùng mấy nén nhang đi lễ chùa đã là mừng lắm, vậy mà đến cửa thiền, băn khoăn thấy “người ta” quần là áo lụa, cười nói rổng rảng, móc ví bỏ hết thùng này thùng nọ, rồi ghi tên công đức lấy phiếu chỗ này chỗ kia, tâm thanh tịnh chao nghiêng, ngại ngần.
Sao “người ta” không bỏ bớt thùng công đức, chỉ để một nơi phù hợp tùy tâm bá tánh khói hương? Người có lòng về nơi cửa Phật từ bi coi việc cúng dường là trách nhiệm, tự giác, không cần “nhắc nhở” bằng số lượng thùng công đức nhiều như thế, thấy cửa thiền sao mà “đời” quá, “trần” quá, không hay...
Mùng 2 Tết, đạp xe một vòng, thấy bóng một ngôi chùa ven quốc lộ, nhẹ nhàng dắt xe vào sân. Rồi khẽ khàng bước đến tượng Ngài Quán Âm thật cao ngoài sân, lễ Phật, khung cảnh xung quanh đầy hoa lá, thanh thoát lắm. Định vào chánh điện lại ...“dội” ra vì thấy trong ấy là cảnh quen thuộc: mấy bàn ghi danh cúng dường, bao nhiêu là thùng công đức và mấy gian hàng bán thức ăn chay, đồ lễ, tượng, chuỗi... Mà ngoài sân, dưới chân Phật Bà Quan Âm, đã có một thùng công đức rồi mà! Đi tiếp một vòng, ngoài sân chùa cho “bớt thẹn” rồi… dắt xe ra về. Xuân trong cửa thiền là vậy, băn khoăn...
Mong sao, “hòm công đức” bớt đi để sự thanh tịnh nơi cửa thiền tăng thêm. Mà tôi có duyên được biết nhiều cơ sở Phật giáo “tự túc” rất hay: các tăng trồng trọt hoa màu, cây cảnh, làm thủ công; các ni làm tương chao, đậu hủ... ngon lắm.
Phật tử đến mua giúp, tiền đủ chi dùng đạm bạc, mà những nơi ấy hòm công đức ít thấy. Vào thắp nén hương, ngồi nghe các tăng ni giảng giải, rồi cởi lòng thiền… thật thánh khiết, an lạc. Mong...
Theo Nguyễn Thành Công/Phật giáo Việt Nam