Tôi và chồng yêu nhau từ thời học đại học. Gia đình tôi không giàu nhưng thuộc diện khá giả trong khi nhà bạn trai rất nghèo. Dù khác biệt về điều kiện kinh tế nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn bền bỉ kéo dài suốt 4 năm đại học. Ngày tốt nghiệp, bạn trai không có kinh nghiệm nhưng vẫn muốn kinh doanh. Nhìn anh đầy nhiệt huyết kiếm tiền để gồng gánh gia đình, lo cho tương lai 2 đứa khiến tôi cảm động, càng yêu thương và sát cánh cùng anh những ngày đầu khởi nghiệp.
Vậy nhưng cuộc sống không dễ dàng như chúng tôi nghĩ. Bạn trai thất bại ngay lần đầu khởi nghiệp khiến gia đình vốn nghèo khó lại càng túng quẫn, nợ nần chồng chất. Sau lần thất bại thảm hại, anh cũng không còn hừng hực ý chí làm giàu như trước. Anh chấp nhận lao động cật lực, cùng lúc làm nhiều việc để kiếm tiền trả nợ. Nhìn bạn trai vất vả, nhận lương hàng tháng, tôi trích ra một phần để giúp đỡ anh. Mất mấy năm khổ cực, cuối cùng món nợ cũng hết, chúng tôi chính thức làm đám cưới, trở thành người một nhà.
|
Mẹ chồng quên cúp máy, tôi nghe được những lời thở than khiến lòng nghẹn đắng. Ảnh minh họa |
Dù biết trước gia cảnh nhà chồng nhưng nhìn căn nhà trống trơn khiến tôi không khỏi bùi ngùi. Tôi thầm hứa quyết tâm làm việc để cải thiện cuộc sống của người thân cũng như con cái sau này.
Trời không phụ người có tâm, tôi ngày càng được cất nhắc lên vị trí quan trọng trong công ty nhờ chuyên môn tốt. Số lương nhận được khiến tôi rất hài lòng, cao hơn của chồng và đủ sức lo cho cả nhà cuộc sống dư dả.
Nhận lương cao đồng nghĩa tôi phải đầu tư vào công việc nhiều hơn. Công việc gần như chiếm hết thời gian khiến tôi không thể chăm chút cho gia đình nhà chồng. Vả lại, tôi là con một nên nhiều lúc cũng phải sang nhà ngoại chăm sóc bố mẹ lúc ốm đau. Cũng may, tôi có chị dâu và chị ấy chỉ ở nhà chăm con. Vợ chồng ngỏ ý nhờ chị dâu chăm lo việc nhà còn sinh hoạt phí chúng tôi lo. Chị dâu đồng ý và mẹ chồng cũng chấp nhận.
Nhìn chị dâu vun vén chuyện nhà tôi yên tâm làm việc. Nhiều lúc chị dâu mua rẻ báo giá đắt nhưng tôi không phiền lòng. Dù gì đó là số tiền nhỏ, bỏ ra để mua hòa khí gia đình cũng không có gì quá đáng.
Hôm trước cả nhà tổ chức sinh nhật mẹ chồng nhưng tôi phải đi công tác, không thể ở nhà. Ở nơi xa nhưng tôi vẫn không quên gọi điện hỏi thăm, chúc mừng, hứa sẽ mang về cho bà món quà bất ngờ. Nói xong, tôi định dập máy nhưng không ngờ mẹ chồng quên cúp máy. Qua điện thoại, tôi nghe rõ mồn một mẹ chồng nói với chị dâu tỏ ý không hài lòng về tôi. Bà cho rằng tôi viện cớ bận rộn để lảng tránh việc nhà; bỏ ra chút tiền mà kênh kiệu không xem ai ra gì. Bà ấm ức cho rằng tôi khinh nhà chồng nghèo, chỉ chăm sóc bố mẹ đẻ chứ không hề vun vén gia đình chồng như chị dâu. Bà cảm thấy hối tiếc vì chiều theo ý con trai rước “lá ngọc cành vàng” về để cả nhà cung phụng.
Nghe những lời từ đầu dây bên kia, tai tôi như ù đi. Bao năm tuổi trẻ, tôi cùng con trai bà gánh vác nợ nần. Đến khi làm vợ, tôi phải gồng gánh kinh tế thay chồng đến thời gian chăm sóc bản thân cũng không có. Vậy mà giờ chỉ nhận lại những lời trách móc. Căn nhà tôi tưởng bình yên, luôn rộng cửa đón mình sau những bộn bề cuộc sống hóa ra lại đầy rẫy cơn sóng ngầm. Giờ đây, tôi chỉ muốn giục chồng chuyển ra ở riêng càng sớm càng tốt.
Định Tâm