Tôi xuất thân trong 1 gia đình quê mùa, bố mẹ chỉ cấy hái và đi làm thuê quanh năm. Học hết cấp 2 tôi nghỉ học và theo chị họ lên thành phố phụ việc trong 1 quán cơm bình dân. Cuộc sống cơ cực ở nơi đất chật người đông cứ thế qua đi khiến tôi trưởng thành hơn. Làm ở quán ăn này tận 4 năm thì được bác chủ quán tốt bụng khuyên nên ra ngoài mở quán riêng mà làm ăn, cứ đi làm thuê thế này biết bao giờ mới giàu lên được. Tôi từ chối lời khuyên chân thành của bác vì không có vốn. Mấy năm đi làm được đồng nào tôi gửi hết về cho ba mẹ rồi còn đâu.
Những tưởng cứ thế là thôi, ai ngờ bác ấy lại ngỏ ý muốn nhận tôi làm con nuôi và giao lại quán cơm lâu đời này cho tôi kinh doanh để nghỉ ngơi. Được mẹ nuôi tạo điều kiện, tôi tiếp quản quán ăn và may mắn doanh thu mỗi tháng cũng về kha khá. Là 1 quán cơm có tiếng nên khách kéo đến đông lắm, nhất là ngày trong tuần. Và trong thời gian ấy tôi gặp Quân. Anh đến ăn cơm quán tôi thường xuyên và hay chạy lại phụ tôi bưng bê dù tôi từ chối. Lâu ngày anh mới tỏ tình rằng thích tôi, khiến tôi bối rối lắm.
Suy nghĩ và thử thách anh chàng nhà giàu mà thích ăn cơm bình dân này 1 thời gian. Thấy anh cũng tốt tính và không ngại khổ, sợ bẩn tôi gật đầu đồng ý làm bạn gái anh. Yêu nhau tôi tâm sự hết về gia cảnh nhà mình cho anh nghe và anh cũng vậy. Nghe anh nói nhà anh có bao nhiêu đất đai, bố mẹ anh là dân kinh doanh giàu lắm mà tôi tủi thân và có ý định chia tay với Quân vì nghĩ 2 đứa không hợp. Nhưng chính lúc tôi muốn buông tay thì anh lại níu kéo tôi lại và cầu hôn tôi.
|
Đón tôi về, anh cứ nắm chặt tay tôi không buông và trao cho tôi những cử chỉ thân mật (ảnh minh họa) |
Lại 1 lần nữa tôi bị anh khuất phục, tôi nhận lời cưới anh và cùng anh nắm tay vượt qua thử thách của phụ huynh. Anh bảo tôi chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp của anh thôi, bố mẹ cứ để anh lo. Không biết anh thuyết phục kiểu gì mà người khó tính, coi trọng tiền tài như bố mẹ anh lại đồng ý cho tôi về làm dâu.
Ngày cưới, nhà anh tổ chức linh đình lắm. Đón tôi về, anh cứ nắm chặt tay tôi không buông và trao cho tôi những cử chỉ thân mật. Hôm ấy tôi nhận được nhiều của hồi môn của nhà chồng lắm, trị giá nhận là tờ giấy chuyển nhượng ngôi nhà 3 tỷ bố mẹ chồng cho tôi. Chẳng biết vui hay lo mà tôi khóc nấc lên khi nhận món quà đó của bố mẹ chồng.
Những tưởng hạnh phúc sẽ êm đềm, bố mẹ chồng không miệt thị tôi. Nhưng tôi đã nhầm, đó chỉ là cái vỏ để khoe với thiên hạ của nhà chồng thôi. Sau đêm tân hôn là những chuỗi ngày tăm tối của tôi. Sáng hôm sau ngày cưới tôi cố gắng dậy sớm làm cơm thì mẹ chồng đã đứng chống tay cạnh sườn chửi thẳng tôi là loại con dâu không ra gì. Bà bảo tôi bỏ bùa mê thuốc lú nên con bà mới ngu dại cưới về. Chấp nhận lắng nghe mọi lời chửi mắng thậm tệ của mẹ chồng vì tôi nghèo và không có học thức, nhưng đến khi bà ấy động đến bố mẹ tôi thì tôi không thể chịu đựng được nữa.
Uất ức vì mẹ chồng chửi bố mẹ tôi không thiếu 1 câu, tôi lên phòng viết đơn ly hôn rồi mở tủ lấy tờ giấy chuyển nhượng ngôi nhà 3 tỷ mẹ chồng cho hôm qua rồi mang xuống dưới phòng khách. Thấy mẹ chồng đang khó chịu, tôi từ tốn đặt tờ giấy có giá trị 3 tỷ ấy vào tay bà rồi nói.
- Con trả lại mẹ ngôi nhà này và trả nốt anh Quân cho mẹ ấy. Con đến đây tay không con cũng ra đi tay không. Nhưng xin mẹ nhớ 1 điều, đừng bao giờ sỉ nhục người khác nhất là bố mẹ con. Mẹ chưa hoàn thành tốt trách nhiệm của 1 người con dâu thì đừng cao giọng dậy người khác (Mẹ chồng tôi đối tự tệ bạc với bà nội chồng, thậm chí mẹ chồng còn quát mắng bà nội như đứa ở trong nhà).
- Mày… mày dám cảnh cáo tao ư?
- Con xin lỗi, con chỉ nói những điều con cần nói thôi.
Bực tức tôi kéo vali ra bắt xe ôm ra bến xe rồi đi thẳng về nhà mẹ đẻ. Ngồi trên xe tôi nhắn tin xin lỗi chồng rồi vứt chiếc sim đó đi. Có lẽ tôi không nên cưới Quân, không nên để người ta trà đạp, sỉ nhục bố mẹ mình như vậy. Quân rất tốt nhưng tôi không thể sống cùng anh khi bố mẹ chồng quá ư là ghê gớm.
Thấy tôi xách túi về nhà, bố mẹ tôi nhường như hiểu mọi chuyện rồi chạy đến ôm rồi an ủi tôi: “Không sao đâu con, bố mẹ có phải đi ăn mày cũng sẽ bao bọc con suốt đời. Đừng sống ở đó nếu họ làm tổn thương con”. 3 người chúng tôi cứ ôm lấy nhau mà khóc rưng rưng, có lẽ chỉ có bố mẹ mới thương yêu và luôn giang rộng vòng tay chở che những lúc tôi yếu lòng thế này.
Giờ nghĩ lại tôi không thấy hối hận vì hành động đó của mình. Với tôi chồng có thể bỏ, nhưng tôi sẽ không bao giờ để người khác coi thường và sỉ nhục bố mẹ mình.
Theo Một Thế Giới