6 năm trước, tôi quen Phong trong một buổi sinh hoạt ngoại khóa của trường. Tính cách sôi nổi, hài hước của anh đã khiến trái tim tôi rung động. Chúng tôi trở thành một đôi được mọi người ngưỡng mộ. Thế nhưng, sau khi yêu anh một năm, anh nói rằng muốn ra nước ngoài học nâng cao hơn nữa. Ngày anh ra sân bay, tôi ôm anh khóc nức nở. Vậy là chúng tôi tạm xa nhau. Tôi hứa sẽ đợi anh về và anh cũng vậy. Chúng tôi thường xuyên lên mạng nói chuyện nên khoảng cách dường như thu hẹp lại và nỗi nhớ cũng vơi bớt phần nào. Có lẽ nơi xứ người lạ lẫm lại vất vả học hành nên trông anh gầy hơn. Dịp lễ nào trong năm dành cho tôi, anh cũng nhờ bạn bè mua hoa và quà gửi đến để tôi cảm nhận được tình cảm của mình.
|
Ảnh minh họa. |
Sau 3 năm đợi chờ đằng đẵng, cuối cùng anh cũng trở về. Mòn mỏi chờ đợi cái ngày anh trở về nước để cả hai hưởng trọn cái kết của tình yêu và chúng tôi nên vợ chồng. 2 năm qua, cuộc sống của chúng tôi rất êm ấm. Chồng rất mực yêu thương tôi và cậu con trai nhỏ giống bố như đúc. Chưa bao giờ anh nói nặng hoặc làm điều gì khiến tôi phải buồn, phải giận. Tôi hài lòng với hạnh phúc của mình.
Thế nhưng, ngày hôm nay tôi mới được biết một bí mật, một sự thật mà bấy lâu nay chồng giấu tôi. Phong - người tôi quen trong buổi sinh hoạt ngoại khóa năm nào không hề ra nước ngoài học nâng cao như lời anh nói. Mà sự thật là anh bị bệnh nặng giai đoạn cuối, vì phát hiện muộn nên không thể cứu chữa và mất sau ngày anh giả vờ ra sân bay đúng nửa năm. Tôi sốc! Nghe như tiếng sét đánh bên tai mình.
Còn chồng tôi bây giờ chính là Vũ - người em sinh đôi của Phong. Vì biết bệnh tình của mình nên Phong rất muốn Vũ sẽ thay anh quan tâm, yêu thương tôi. Mọi kỉ niệm của tôi và Phong, cả sở thích, thói quen của tôi, anh đều chia sẻ cho Vũ, vì thế Vũ đều tường tận. Vũ nói bản tính anh trầm hơn anh trai, nhưng khi nói chuyện với tôi, anh đã "diễn" sao cho giống, để tôi không thể nghi ngờ. Chẳng vậy mà tôi đã bị "qua mặt" một cách dễ dàng suốt gần 5 năm qua. Vũ cũng thừa nhận, mới đầu chỉ đóng kịch giúp anh trai, nhưng càng ngày tiếp xúc, anh càng có tình cảm với tôi. Tình yêu anh dành cho tôi là chân thành. Anh không định giấu tôi bí mật này mà chỉ là sẽ chọn thời điểm thích hợp để cho tôi biết.
Vũ mở cho tôi vào căn phòng bí mật trong nhà. Đó là phòng của Phong. Tôi nghẹn ngào trước những bức hình chụp chung của tôi và Phong, những món quà nhỏ xinh tôi tặng anh, cả cuốn nhật kí chung vẫn còn nguyên vẹn. Trang cuối nhật kí được anh thêm vào trước khi mất khiến tôi không cầm được nước mắt: "Anh không thể ở bên em được nữa rồi. Hãy để Vũ thay anh yêu em nhé! Anh sẽ hạnh phúc khi hai em hạnh phúc. Đừng cảm thấy có lỗi với anh, có lẽ đây là tình anh duyên em. Hứa với anh, hai em phải thật hạnh phúc đấy!".
Vũ ôm lấy tôi: “Anh xin lỗi! Nhưng đừng trách, đừng rời xa anh vì anh yêu và cần có em trong đời”. Tôi biết tôi không thể trách Vũ vì anh đã làm theo tâm nguyện của anh trai - đã yêu thương tôi hơn cả bản thân mình. Tôi và anh sẽ hạnh phúc để Phong được ngậm cười nơi phương trời xa xôi.
Theo Nga Nguyễn/PNVN