25 tuổi, Linh lên xe hoa về nhà chồng. Sau đám cưới, cô và chồng sống cùng với bố mẹ chồng. Mới đầu Linh hơi e dè vì nghĩ tới cảnh nàng dâu mẹ chồng sống cùng nhau sớm muộn gì cũng có va chạm. Tuy nhiên, về sống cùng, Linh mới nhận ra, mẹ chồng là người phụ nữ dịu dàng, điềm đạm và rất mực yêu thương con trai, con dâu.
Từ ngày Linh về làm dâu, cứ mỗi buổi tối, bà lại hỏi con dâu: “Mai vợ chồng con thích ăn gì để mẹ mua. Nếu thích ăn bún phở thì mẹ dậy sớm hầm xương rồi làm cho các con ăn cũng được”.
Khi đó, Linh cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ chồng. Cô về làm dâu chưa được bao lâu đã có bầu. Chưa kể, Linh vốn nghén nhiều nên suốt ngày chỉ nằm bẹp trên giường nên mọi công việc mẹ chồng đều lo hết.
Từ việc nấu nướng tới rửa bát, giặt giũ đều đến tay bà. Tuy nhiên, mẹ chồng Linh chưa 1 lần kêu ca, phàn nàn. Thi thoảng bà mắng yêu: “Cha bố cô. Cô đừng có đụng tay vào, cứ chăm cháu tôi cho khỏe là được rồi”.
Để Linh yên tâm không áy náy bà thẳng thắn nói rằng, ngày xưa bà làm dâu, chịu không ít thiệt thòi vì quan niệm mẹ chồng nàng dâu. Giờ có con dâu, bà không muốn con chịu cảnh khổ cực như bà xưa kia nữa. Khi đó, Linh cảm động, nước mắt tuôn trào. Mẹ chồng Linh thấy con dâu xúc động bà cũng nghẹn ngào.
Ngày Linh vào viện sinh, chồng cô đi công tác tận Đà Nẵng, chỉ có 2 mẹ con xách làn bắt taxi đến bệnh viện. Khi đó, Linh sợ lắm, sợ bà đã già yếu sẽ vất vả. Khi Linh vào phòng mổ, cô nhìn ra thấy mẹ chồng nước mắt rưng rưng, tay vẫn ra hiệu cho cô “cố lên”. Tới giờ Linh vẫn không thể quên hình ảnh đó.
Linh và mẹ chồng không chỉ thấu hiểu cho nhau mà còn rất “tâm đầu ý hợp”. Hễ có chuyện gì ở cơ quan Linh cũng kể cho mẹ nghe, nhờ mẹ tư vấn. Ngay cả chuyện vợ chồng cô cãi nhau, không ít lần Linh đứng ra nhờ mẹ làm "quân sư".
Linh nhớ có lần, vợ chồng cô cãi nhau to. Chồng Linh giận quá ném vỡ chiếc cốc trên mặt sàn. Linh hốt hoảng, ôm đứa con 5 tháng tuổi bỏ về ngoại giữa trời mưa bão. Tuy nhiên, đi giữa đường, Linh nghĩ lại nên sang nhà cô bạn thân ngủ, chờ sáng rồi tính. Vì giận quá, Linh quên mất nghĩ đến mẹ chồng, vì thế về sau cô ân hận vô cùng.
Hơn 30 cuộc gọi nhỡ của mẹ chồng Linh không hay biết. Chỉ tới khi taxi dừng trước nhà bạn, rút điện thoại từ trong túi ra cô mới thấy. Linh hốt hoảng gọi lại mẹ chồng không bắt máy. Tới hơn 30 phút sau, mẹ chồng Linh gọi lại. Tuy nhiên, đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ hối hả: “Cô là con gái cụ Lành à, tới đây mau, cụ ngã xe đang được chúng tôi đưa vào trạm xá băng bó rồi”.
Chân tay Linh rụng rời, cô ôm con gọi taxi mà nước mắt cứ tuôn trào. Tới nơi, cô thấy mẹ chồng đang nằm trên giường với mái tóc bạc phơ ướt nhèm. Mẹ chồng Linh mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Chúng mày muốn mẹ tức chết phải không”.
Hôm sau, mẹ chồng Linh sốt nặng vì cảm lạnh. Cô tá hỏa thuốc thang bồi bổ cho bà. Phải hơn 2 tuần sau, mẹ chồng mới khỏi ốm. Linh ân hận vô cùng. Cô nhận thấy hành động bỏ đi của mình là dại dột, nông nổi.
Biết Linh buồn, mẹ chồng cô thủ thỉ: “Đàn bà dù có giận chồng đến mấy cũng chớ có bỏ đi nhé. Con bỏ đi rồi, sau khó về lắm. Mẹ là mẹ chồng, nhưng mẹ coi con như ruột thịt của mẹ, nên mẹ chỉ mong những điều tốt đẹp cho con mẹ, cháu mẹ mà thôi”.
Linh nghe tới đó cô khóc nức nở, chẳng ngờ trên đời lại có người mẹ chồng tuyệt vời như thế. Cô xin lỗi bà và cũng hứa sẽ chẳng bao giờ dại dột mà bỏ đi như vậy nữa.
Theo Hà Linh/ Đời sống & Pháp luật