Tôi lập gia đình từ khi còn khá trẻ. 22 tuổi, khi chúng bạn chân ướt chân ráo ra trường tìm việc thì tôi lên xe hoa về nhà chồng.
Chồng tôi hơn tôi 10 tuổi và là chủ thầu xây dựng. Anh là con út trong gia đình, trên anh còn có 4 người chị. Chồng tôi là kết quả do bố mẹ chồng tôi cố "nặn" lấy một đứa con trai mà có được.
Bố mẹ già, thân lại là con trai duy nhất nên anh đã sớm đặt vấn đề cưới xin từ khi chúng tôi mới hẹn hò. Khi ấy, tôi nói muốn được hoàn thành xong việc học tập nên anh đã tôn trọng, chờ tới ngày tôi tốt nghiệp rồi chính thức cử hành hôn lễ.
|
Ảnh minh họa. |
Chồng tôi làm chủ thầu xây dựng nên gia đình cũng có thể nói là có của ăn của để. Cưới xong, tôi không đi làm mà chỉ ở nhà quán xuyến việc gia đình và chăm con.
Đặc thù công việc khiến chồng tôi thường xuyên phải đi công tác. Thậm chí có những thời gian vợ chồng cả tháng mới được gặp nhau. Thế nhưng 10 năm chung sống, anh chưa một lần khiến tôi phải nghi ngờ.
Anh là một người đàn ông rất tuyệt vời. Vì hay phải đi xa nhà nên hàng ngày anh đều có thói quen gọi điện thoại video về gặp vợ con. Sau mỗi chuyến đi xa, anh chưa bao giờ quên dành những món quà dù là nho nhỏ cho ba mẹ con tôi cả.
Chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà, tôi lại chỉ sinh được 2 nàng công chúa nhưng chồng và bố mẹ chồng tôi chưa từng gây khó dễ tôi vì điều này. Tôi biết, dù không nói ra, ông bà đều rất muốn có một đứa cháu đích tôn.
Tôi đã định chờ qua đợt bận rộn này, hai vợ chồng sẽ thu xếp một chuyến đi nghỉ dưỡng để "săn quý tử". Nhưng không may, khi chưa kịp thực hiện kế hoạch thì bố chồng tôi đã lâm bệnh nặng mà qua đời.
Khi biết những ngày tháng bố còn sống được chỉ đếm trên đầu ngón tay, tất cả các anh chị em chúng tôi đều gác lại hết công việc, dành thời gian bên bố. 10 năm làm dâu, tôi chưa bao giờ phải chịu bất cứ ấm ức nào. Thậm chí, mỗi khi vợ chồng xô bát xô đũa, bố chồng luôn là người đứng ra bênh vực tôi.
Hai đứa con gái tôi cũng quấn ông vô cùng. Suốt những ngày tháng ông lâm bệnh, hai đứa bé đều ở quanh để trò chuyện, xoa bóp tay chân cho ông. Trong khi nhiều gia đình, vợ không sinh được con trai liền bị nhà chồng ghẻ lạnh, thì ở nhà chồng tôi, những đứa cháu gái đều được ông bà cưng chiều hết mực.
Thế nhưng, khi sức khoẻ ngày càng yếu dần, bố chồng tôi vẫn trông ngóng một ai đó dù các con cháu đã về tề tựu đông đủ. Tôi thấy sắc mặt của mẹ và chồng có vẻ gì đó rất khó hiểu, nhưng thực sự, tất cả trong đầu tôi lúc đó chỉ là làm sao mong bố có thể kéo dài sự sống.
Bố chồng tôi ra đi trong sự tiếc thương của tất thảy con cháu. Vì cả mấy chị em chồng tôi đều thành đạt nên đám tang của bố chồng tôi rất đông người tới phúng viếng. Song, sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ mặt cùng đứa bé khoảng 3 tuổi đã khiến tôi chết lặng.
Đứa bé chạy tới gần bức di ảnh của bố chồng tôi rồi gọi một tiếng: "Ông ơi!". Mọi người đều quay ra nhìn với ánh mắt tò mò rồi bàn tán xôn xao khi mẹ chồng tôi phát cho họ chiếc khăn tang.
Người phụ nữ cùng đứa trẻ có khuôn mặt giống hệt chồng tôi kia là ai? Tôi như người mất hồn, tâm trí vô cùng rối bời. Sau đó, chính mẹ chồng đã kéo tôi vào gian phòng trong và thú thật mọi chuyện.
Bé trai đó chính là "sản phẩm" của chồng tôi trong một chuyến công tác xa nhà. Chồng tôi nói đó chỉ là một tai nạn, anh không muốn đánh mất gia đình nhưng cũng muốn có trách nhiệm với giọt máu của mình.
Hàng tháng, chồng tôi đều gửi tiền chu cấp để người phụ nữ kia nuôi con. Thậm chí, bố mẹ chồng tôi còn từng đến gặp mặt cô ta và đứa bé. Song bố chồng tôi chính là người đã buộc cô gái đó không được làm điều gì ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình tôi.
Hoá ra, mọi chuyện là như vậy và chỉ có mình tôi là ngây ngô không biết. Người đàn ông tôi vẫn hết lòng yêu thương suốt 10 năm qua lại lừa dối tôi và có một đứa con riêng ở ngoài.
Mẹ chồng vừa nắm tay vừa đưa tôi một bức thư ghi lại những lời cuối bố chồng gửi cho tôi. Trong thư ông viết lời xin lỗi vì cả nhà đã giấu tôi bí mật về đứa bé suốt những năm qua. Ông muốn tôi hãy vì tình cảm gia đình suốt 10 năm qua mà cho phép đứa bé kia được nhận cha.
Tối hôm đó, chồng tôi thú nhận mọi việc. Anh nói lời xin lỗi tôi và thề rằng, 10 năm qua chưa một khi nào lòng anh không hướng đến vợ và hai cô con gái nhỏ.
Tôi nhìn chồng mà không biết phải nói gì. Nói gì đây khi cả nhà đã đẩy tôi vào một hoàn cảnh quá trớ trêu.
Rồi mai đây, tôi sẽ phải chứng kiến một đứa bé khác gọi chồng tôi là cha. Liệu hạnh phúc gia đình tôi có còn khi người phụ nữ kia được công khai một danh phận? Kế hoạch "săn quý tử" tôi ôm ấp bấy lâu nay có lẽ đã không còn cần thiết nữa rồi.
Theo Khánh Thy/Khám Phá