1 tháng trời trôi qua, cái thai trong bụng tôi ngày một lớn dần, còn tôi vẫn chưa thể có được cho mình quyết định. Tôi không biết mình phải làm gì trong tình huống trớ trêu này. Tôi hận vì mình đã yêu nhầm người, đã lựa chọn nhầm kẻ làm cha của con.
Tôi và anh yêu nhau trong sự ghen tị của bao cô bạn thân. Chúng bạn bảo tôi sướng khi yêu được anh chàng… lành như đất, hiền ngoan, của hiếm thời bây giờ. Bạn trai tôi là con một gia đình nền nếp. Anh chỉ biết học hành, tập trung vào sự nghiệp, không cờ bạc, gái gú, không thuốc lá, không nhậu nhẹt… Thậm chí, tôi cũng chỉ là mối tình thứ hai của anh sau mối tình đầu thích một cô bạn học cùng lớp cấp 3. Nhìn chung, bạn trai tôi thuộc loại hiền ngoan, hình mẫu của “con nhà người ta” mà bao người mơ ước.
Yêu nhau, anh chiều tôi lắm. Tôi muốn gì anh cũng chiều. Anh hiền lành nên có đôi lúc bị tôi bắt nạt, vậy mà anh chỉ cười trừ. Nói chung, trong suốt hơn 2 năm yêu nhau, tôi không thấy mình có gì phải trách cứ và hối tiếc khi đã lựa chọn anh.
|
Ảnh minh họa. |
Chúng tôi cũng đã về ra mắt hai bên gia đình, mặc dù chưa chính thức đề cập tới chuyện cưới xin nhưng hai đứa đều được bố mẹ đôi bên đón nhận, quý mến. Cứ như vậy, chúng tôi yên tâm mà yêu nhau, cảm thấy bao giờ phù hợp thì cưới.
Nhưng ở đời, chẳng thứ gì tròn trịa mãi… Mọi việc bất ngờ rẽ sang một hướng khác khi mà tôi có bầu. Yêu nhau, không tránh được việc gần gũi. Cả tôi và anh đều đã trưởng thành, thời gian yêu cũng khá lâu, chúng tôi có công việc ổn định để sẵn sàng lo cho tổ ấm của mình. Nhưng quan trọng hơn cả là, hai đứa tôi xác định nghiêm túc với nhau trong chuyện tình cảm này… Thế nên việc đi quá giới hạn cũng không có gì là quá đáng.
Tuy nhiên, tôi đã không cẩn thận, để xảy ra có thai ngoài ý muốn. Thực tế tôi cũng không muốn uống thuốc vì sợ ảnh hưởng tới chuyện sinh nở sau này. Khi biết có thai, tôi hạnh phúc lắm. Cái cảm giác biết tin mình làm mẹ nó tột cùng sung sướng. Nhất là khi chúng tôi hoàn toàn yêu thương nhau và sẽ xác định cưới. Nhưng khi tôi thông báo cho anh, đầu dây bên kia, anh đã gắt ầm lên: “Tại sao em lại không cẩn thận gì vậy, lại để lỡ dở thế này…” Tôi hoàn toàn bất ngờ và sốc trước thái độ của anh.
Tối đó, chúng tôi gặp nhau. Gương mặt anh không có chút nào hạnh phúc của một người biết tin mình sắp được làm cha. Anh cau có, khó chịu, chỉ thiếu nước đập phá cái gì cho bõ tức. Anh bảo tôi không biết cẩn thận, để xảy ra lỡ làng, như thể trăm tội là tại tôi.
Rồi anh đề nghị tôi bỏ cái thai, chỉ cần tôi làm thế, hai đứa sẽ cưới ngay lập tức. Không phải anh có ý phụ bạc tôi nhưng anh không thích phải mang tiếng là đàn ông không ra gì, làm con gái người ta có bầu rồi mới cưới. Bạn trai tôi nói từ trước đến nay anh vẫn là một niềm tự hào của gia đình, anh không muốn cái danh tiếng của mình bị vấy bẩn, mang tiếng. Anh ngại với mọi người, sợ người ta đánh giá khi cũng chẳng khác gì mấy cái thần phần ham hố làm con người ta chửa trước.
Tôi không kiềm chế được, đã hét lên: “Đồ hèn” rồi ra về. Anh chỉ nhắn cho tôi một câu cộc lốc: “Anh yêu em không tiếc gì, anh cũng xác định cưới em. Con không có đứa này thì có đứa khác. Em làm thế sẽ đẹp mặt cả hai đứa, đẹp mặt cả hai bên gia đình. Hay ho gì cái cảnh bụng phưỡn ra rồi làm đám cưới. Em cứ nghĩ kĩ đi. Chỉ cần em bỏ thai xong, em muốn cưới lúc nào cũng được”.
Tôi tin anh không lừa mình, nhưng tôi hận vì người đàn ông này quá ích kỉ, anh chỉ nghĩ đến sĩ diện của bản thân mà từ bỏ cả con ruột của mình. Người như thế có đáng để lấy làm chồng hay không?
Theo Quý Phi/Vietnamnet