Tôi và anh đều là dân tỉnh lẻ, lên TP Hồ Chí Minh học rồi làm việc luôn ở đây. Tôi làm ở ngân hàng, anh làm kỹ sư điện máy, lấy nhau tôi không chê chồng tôi ở bất kỳ điểm gì: một người con trai đầy nghị lực (nhà nghèo nhưng anh học rất giỏi và thường tự làm thêm để kiếm tiền trả học phí), anh lạc quan, quyết đoán, có chí tiến thủ.
Duy chỉ có điều, gia đình rất nhiều vấn đề. Đó không phải chỉ là chuyện gia cảnh nghèo nàn mà bởi anh có một người bố rất lười lao động, lại uống rượu nhiều hơn ăn cơm, một người mẹ nhu nhược chưa bao giờ dám phản kháng lại chồng, một người anh trai lông ba lông bông. Nhưng tôi tặc lưỡi, rằng 2 vợ chồng ở với nhau mới là chính chứ những người thân kia họ cũng có cuộc sống riêng. Nhưng đúng là chả ai nói trước được điều gì.
|
Ảnh minh họa. |
Lấy nhau, chúng tôi chả có gì trong tay, hai vợ chồng thuê trọ mãi khu ngoại thành ở cho rẻ, sinh con rồi cũng chui rúc trong căn nhà trọ ẩm ướt. Lúc ấy, cả gia tài chỉ có mấy chục triệu tiền cưới, anh quyết định vay thêm tiền cùng bạn bè làm ăn. Nhờ chịu khó và may mắn, mấy năm sau chúng tôi có được khoản tiền lớn đủ để mua đất ở một huyện ngoại thành và xây được căn nhà nhỏ để chui ra chui vào. Thế rồi cũng từ khi có chốn an cư lạc nghiệp, gia đình anh bắt đầu “hành” chúng tôi đến khổ.
Bố mẹ anh là nông dân, nhà có dăm ba sào ruộng, nếu chăm chỉ cũng đủ ăn, nhưng đằng này, ông bà tuy còn khỏe nhưng lại rất lười lao động. Ngày anh đỗ đại học đã muốn cho anh ở nhà vì không có tiền nuôi anh học, mấy năm đại học anh đều phải đi làm thêm đủ nghề từ bưng bê đến chạy xe ôm để trả học phí và gửi thêm tiền ăn về nhà cho bố mẹ.
Mời độc giả xem video Nỗi lòng con dâu khi bị mẹ chồng đối xử thậm tệ (Nguồn: Blog Tâm sự):
Ngày chúng tôi sinh đứa con đầu lòng còn khó khăn, ngoài việc chi tiêu trăm thứ thì chúng tôi phải nuôi trọn gói ông từ xa, tháng tháng đều gửi 2 triệu về để ông sinh hoạt vì bà đã lên trông cháu, ông ở nhà chả làm gì cả. Nay nhà cửa đàng hoàng, tôi lại mới sinh đứa thứ hai nên bà lại lên trông cháu, ông ở quê một mình chán cũng xách túi theo. Tôi cũng không phải loại con cái hẹp hòi, ích kỷ gì, nhưng nhiều lúc ông cứ như ông tướng trong nhà làm tôi tức đến phát điên.
Cả ngày hai vợ chồng bận rộn đi làm, bà trông hai đứa cháu, nhưng ông cũng không giúp bất cứ việc gì dù lớn dù bé. Đến cái sân rụng đầy lá, cái nhà bừa bồn đồ chơi, cái bếp lỉnh kỉnh xoong nồi nhưng ông cũng chả quan tâm. Có bữa ông hỉ hả ngồi xem tivi trong nhà, bà đang quấy bột, cháu khóc thét ngoài sân mà ông cũng mặc kệ, đúng lúc ấy vợ chồng tôi đi làm về, thấy đứa con ngoài 1 tuổi đang bị kẹt ngón tay vào cái xe tập đi, mặt tái mét mà vào nhà ông vẫn đang rung đùi xem hài.
Lớn tiếng, tôi hỏi sao ông không để mắt đến cháu nó đau thế kia thì ông bảo trẻ con tuổi này nghịch như giặc, sứt đầu mẻ trán là chuyện bình thường, sao mà cứ làm toáng lên như cháy nhà chết người. Tôi tức lắm, muốn nhảy ra cãi nhau tay đôi với ông nhưng chồng tôi bảo nhịn cố, đợi mấy bữa gửi được con đi lớp thì ông bà sẽ về.
Mời độc giả xem video "Nỗi lòng của con dâu". Nguồn Blog Tâm sự:
Trong lòng tôi chất chứa bao nhiêu ấm ức, đã còng lưng đi làm kiếm tiền về nuôi ông, ông không biết điều thì thôi lại còn như thế. Vừa mấy hôm trước, tôi còn thấy ông kết bè kết phái với mấy ông sâu rượu ngoài đầu ngõ, sau đó ngày nào cũng nhậu nhẹt, ăn uống, ăn nói lung tung, hàng xóm ai cũng xì xèo.
Sau 3 tháng chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày tôi gửi được con đi lớp, nhưng lạ thay vẫn chưa thấy ông bà có động tĩnh muốn về quê, tôi đã chủ động mua ít đồ làm quà để gửi ông bà biếu họ hàng dưới quê mà tuyệt nhiên không ai đả động gì chuyện trở về. Tôi chưa kịp hỏi chồng thì tối qua nhân lúc tôi ngủ trước, 3 người đã ngồi thì thào nói chuyện với nhau. Tôi vô tình nghe thấy mà tí ngất xỉu, hóa ra ông bà muốn chúng tôi làm thủ tục chuyển khẩu ông bà từ dưới quê lên nhà chúng tôi, nhập khẩu và ở luôn với vợ chồng tôi từ nay đến già.
Tôi quá giận. Kinh tế hai vợ chồng đang khó khăn, không có thu nhập gì ngoài đồng lương công hơn chục triệu của cả hai vợ chồng. Không chỉ thế, làm sao tôi chịu đựng được cảnh be bét của ông bố chồng suốt ngày nghiện rượu, la cà, chửi bới?
Theo Dân Việt