Nếu bạn trao một món quà bất ngờ hoặc bó hoa lãng mạn cho một cô gái trẻ, cô ấy sẽ nhảy cẫng lên, reo mừng hạnh phúc hoặc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng quay đi.
Nhưng với một cô gái không còn ngây thơ nông nổi, cái bạn nhận về chỉ là cái nheo mắt và một nụ cười mỉm đầy bí ẩn. Bạn sẽ không biết cô ấy giấu gì phía sau đó, là rộn ràng hay phẳng lặng, là hạnh phúc hay bất an.
|
Để yêu một cô gái từng trải, bạn cần đủ vững chắc để đưa họ đi trọn một cuộc tình. |
Khi cãi vã, cô ấy sẽ không kích động, không khóc lóc ầm ĩ hay năn nỉ ỉ ôi. Sự im lặng là vật bất ly thân của những cô gái có trái tim mang nhiều vết xước. Khi bạn tức giận, cô ấy sẽ im lặng đứng nhìn bạn, không phải thách thức, mà là kiên nhẫn chờ đợi đến khi bạn nguôi giận.
Khi cô ấy tức giận, cô ấy vẫn im lặng đứng nhìn bạn, không phải chán nản, mà muốn nhờ thời gian trả lời giúp xem cô ấy có yêu bạn đủ nhiều để tha thứ hay không.
Nhưng nếu bạn không đủ bao dung và nhẫn nại với sự lì lợm kia, để rồi nỡ buông một câu xua đuổi, bạn sẽ mất cô ấy ngay lập tức. Bất cần và lạnh lùng là thứ cô ấy không hề thiếu.
Có thể cô ấy yêu, yêu rất nhiều, nhưng không có nghĩa là cô ấy làm mọi thứ để níu một người không thiết tha mình, dù chỉ là trong suy nghĩ.
Những cô gái đã từng bị tổn thương nhạy cảm và quyết đoán như vậy đấy. Làm cô ấy hạnh phúc thì cô ấy ở bên, khiến cô ấy buồn đau thì cô ấy cất bước, chẳng có điều gì ràng buộc được đâu.
Nhưng, yêu một cô gái có trái tim mang nhiều vết xước cũng thật đáng. Vì cô ấy đủ từng trải và bình lặng để cùng bạn đón nhận những điều sắp tới trong tương lai.
Nếu đó là khổ đau, cô ấy sẽ nhất định không bỏ mặc bạn, chỉ cần bạn vẫn một lòng hướng về cô ấy, làm bờ vai vững chãi để cô ấy dựa vào.
Còn nếu đó là hạnh phúc, thì chính cô ấy, chứ không phải những cô nàng mới biết yêu mong manh dễ vỡ kia, là người biết trân trọng và giúp bạn tận hưởng niềm hạnh phúc đó theo cách bình dị nhất.
Những ánh nhìn trìu mến thân thương, những bữa cơm ấm cúng đậm đà, những phút bình yên đợi mùa trôi qua, những ngày không tên ngủ yên trong lòng nhau ấm áp.
Âm thầm như thế, tình yêu với một cô nàng đã kinh qua tổn thương trong quá khứ sẽ giản đơn trôi, dài lâu theo năm tháng.
Nếu bạn thật lòng yêu một cô gái đã từng buồn, từng khóc, đừng nói quá nhiều về một quá khứ không vui, đừng hứa hẹn gì về một tương lai không chắc chắn.
Cô gái ấy không thích những ảo vọng, càng ghét sự chênh vênh. Hãy lặng lẽ ở bên, chăm sóc và nâng niu cô ấy bằng chính hai bàn tay bạn, rồi bạn sẽ cảm nhận được cái ôm của cô ấy, không quá chặt, nhưng đủ vững chắc để đưa bạn đi trọn một cuộc tình….”
Tuổi thanh xuân ngắn lắm em à, đừng ủ dột với những nỗi bi thương
Cô gái của tôi, cười lên em, chỉ cần em cười!
Sao em cứ cố chấp giữ mãi nơi đáy mặt một khoảng trời buồn tênh, sao em không chịu buông bỏ tiếng thở dài của một mùa thương nhớ cũ.
Tuổi thanh xuân ngắn lắm em à, đừng ủ dột co mình với nỗi bi thương, đừng để những người xung quanh nhìn em với ánh mắt thương hại.
Chuyện cũ, người cũ rồi cũng qua nhanh, đừng tự dằn vặt bản thân rồi ôm vào lòng bao ngổn ngang, chuyện một người rời xa một người, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời, hãy xem đó là sự sắp đặt của số phận, cứ an yên mỉm cười bước tiếp em nhé.
Hôm nay, em mệt phải không?
Ngày qua ngày, em bất lực trước thực tại, cuộc sống ngoài kia với biết bao bộn bề, ai ai cũng có một câu chuyện của riêng mình, mỗi người mang một nỗi phiền muộn riêng.
Cũng như em, nỗi buồn cứ thế len lỏi bào mòn trái tim em, em thấy bản thân mình rơi vào vực sâu không cách nào thoát ra được. Em cứ tiếc nuối chuyện cũ, nhớ hoài năm tháng xa xưa, để làm gì hả cô gái?
Có những ngày, em nguyện nằm dài trong hố sâu tăm tối đó. Sáng thức giấc, đôi mắt em nặng trĩu đón bình minh, ánh nắng rực rỡ của ngày mới cũng không thể xoa dịu nỗi buồn trong em.
Mỗi tối trước khi ngủ, em nằm ngân nga bản tình ca buồn, rồi cuốn theo nỗi buồn nơi khóe mắt chìm vào chiêm bao.
Tuổi thanh xuân ngắn lắm em à, đừng ủ dột với những nỗi bi thương
Có những ngày, em lê đôi chân mệt mỏi về căn phòng cũ rích, ủ rũ co mình nơi góc tối, chỉ để chút ánh sáng mờ ảo của bóng đèn ngủ lay lắt bên ô cửa.
Không trò chuyện cùng ai, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ, cứ thế dần dần xa lánh mọi mối quan hệ.
Cô gái à? Em đang tự giết chết chính mình đấy biết không?
Có ai kéo em ra khỏi nỗi thương tâm ấy?
Có ai kéo em thoát khỏi vũng lầy ấy được không?
Tuổi trẻ của em là những ngày nắng đẹp, giông bão ngày ấy đã qua rồi, sao em cứ cố chấp ôm nó vào lòng, rồi hoay hoay tìm cách vỗ về chúng như thế.
Em hãy nhìn cuộc sống ngoài kia, phố xá xôn xao với bao chuyện vui buồn.Mất đi một người, đổi lại em có cả thế giới, em có sự tự do, làm những gì mình thích, sống một cuộc đời mình muốn.
Hãy để thanh xuân của em trôi qua bằng nụ cười, để nhiều năm sau này nhìn lại, em không cảm thấy nuối tiếc cho những năm tháng sống hoài sống phí, mà em nuối tiếc vì không thể quay lại đắm mình trong nó một lần nữa. Có được không?
Cô gái của tôi, cười lên em, chỉ cần em cười!
Theo Phunugiadinh