Nhiên và Đông đã yêu nhau hai năm trời mới đi đến đám cưới. Vì thế, cô đều biết cả gia đình của anh. Khi yêu nhau thì quan hệ của cô và mẹ người yêu rất tốt, bà là giáo viên về hưu rất tâm lý. Cô cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng phải lo lắng sẽ xảy ra căng thẳng chuyện mẹ chồng nàng dâu. Nhưng rồi lấy nhau về lại hoàn toàn khác.
Nhiên không hiểu tại sao mẹ chồng lại quay ngoắt thái độ với mình nhanh như vậy. Bà luôn nổi đóa khi thấy con trai chăm sóc hay gần gũi vợ, mỗi lần Đông có lỡ gắp cho vợ miếng thịt vào bát thì bà mặt nặng mày nhẹ, xỉa xói rằng Nhiên sung sướng mấy đời khi được lọt vào nhà bà.
|
Nhiên khổ sở khi mẹ chồng luôn tìm cách bắt bẻ và mạt sát. |
Mỗi lần đi đám cưới đám hỏi thì Nhiên mới thực sự khổ sở. Hễ cứ thấy hai vợ chồng mặc đẹp chuẩn bị đi là bà lại khăn gói quần áo chỉnh tề đâu vào đấy đi theo, bảo chồng cô là ngày xưa đi đâu cũng đưa mẹ đi cùng, nay đã có vợ lại cho mẹ ra rìa nên bà tủi thân ghê gớm. Nhiên chẳng dám nói gì nữa. Rồi đến những ngày lễ Tết, ngày tình yêu, nếu chẳng may Đông có tặng quà cho vợ hơn mẹ một chút là bà lại mặt nặng mày nhẹ cả tuần, cho rằng anh coi trọng tình hơn hiếu.
Chồng cô là con trai một, bố chồng mất sớm từ khi Đông mới được 10 tuổi và mẹ chồng cô đã tần tảo nuôi con khôn lớn chẳng màng đi bước nữa. Bà cố gắng kiếm tiền để cho con gái ăn học được đầy đủ nhất. Vì thế bà dồn tình cảm hết lên cho Đông. Và khi con có vợ, giống như nhiều phụ nữ khác, bà mang chút tâm lý ghen tị với con dâu. Nghĩ vậy nên Nhiên cố gắng nhẫn nhịn và chiều lòng mẹ chồng hết cỡ. Nhưng hình như thấy con dâu nể nang nên càng lúc bà càng làm quá. Nếu như Nhiên không tình cờ nghe được sự thật thì có lẽ cô cũng luôn nghĩ việc bà ghen với cô vì con trai.
Hôm đó là ngày giỗ của bố chồng. Trước ngày giỗ, Nhiên đã phải xin nghỉ làm và dậy sớm lọ mọ đi chợ mua đồ cúng giỗ, còn chồng cô cùng bà đã ra mộ từ bao giờ. Tay xách nách mang một đống đồ ăn mà chẳng ai giúp, Nhiên khệ nệ mang đồ vào nhà. Thấy đôi dép của mẹ chồng báo tin bà đã về khiến cô ngán ngẩm. Nhiên đi lên gác thì thấy bà đang trong phòng thờ, cô thấy bà khóc và đang khấn ông. Nhiên tò mò dừng lại nghe: "Tôi xin lỗi ông vì đã hành hạ con Nhiên nhưng tôi không thể làm ngơ với nó được. Chỉ cần nhìn nó thì tôi lại nghĩ ngay tới người đàn bà kia. Nếu nó không phải là con gái tình cũ của ông thì tôi đã chẳng đày đọa nó như thế. Tôi xin lỗi vì đã không thể tha thứ cho mối tình đầu của ông, giá mà ông quên bà ấy đi mà một lòng một dạ với tôi thì tôi đã chẳng nhắc đến trước vong linh của ông thế này".
Nhiên ôm ngực thở gấp, thì ra bà ấy thường xuyên đối xử với cô chẳng có tình cảm chỉ vì mẹ ruột cô là mối tình đầu của bố chồng ư? Còn chồng cô nữa, nếu anh biết sự thật thì anh sẽ nghĩ thế nào về người bố đã mất đây. Nhiên ôm đầu suy nghĩ không biết giải quyết thế nào.
Mộc My (ghi)