Khi còn cách ngày cưới gần một tháng, không có tiền sính lễ cùng chi phí thuê 100 chiếc taxi để đón nàng về dinh theo thử thách của cô gái, chàng trai đã quyết định đi ăn trộm để kiếm tiền. Nào ngờ, vụ trộm đơn giản này lại gây ra một hậu quả đau lòng.
Anh hùng cứu mỹ nhân
Năm 2003, Trần Nam (22 tuổi, ngụ TP Liêu Ninh, Trung Quốc) rời quê đến Trường Sa (tỉnh Hồ Nam) xin vào làm trong một xưởng in. Do năng nổ chịu khó, lại có kiến thức và kinh nghiệm trong ngành in nên Nam rất được ông chủ tín nhiệm.
Hai năm sau, Nam được đặc cách đề bạt lên làm chủ quản. Cùng với việc thăng chức, mức lương của Nam cũng được tăng từ 2 ngàn nhân dân tệ lên 4 ngàn. Các đồng nghiệp thấy vậy liền đề nghị Nam mời đi ăn khao.
Nam vốn dĩ rất tiết kiệm nhưng trước lời đề nghị của mọi người cũng đành phải phá lệ một lần. Tối 28/3/2005, Nam mời 8 đồng nghiệp nam đi ăn cơm tại một nhà hàng nổi tiếng. Sau khi ăn xong, cả hội lại rủ nhau đi mát-xa để giải rượu.
Hôm đó tinh thần Nam rất phấn chấn nên tặc lưỡi nói đi thì đi chứ sợ gì, đồng thời cũng muốn thử một lần cho biết. Đến quán mát-xa, những nữ mát-xa xinh đẹp ào ra tiếp đón mọi người nồng nhiệt.
Trong đó có một nhân viên tên Tiểu Mẫn đến dắt tay kéo Nam vào phòng. Vẻ bề ngoài, Mẫn là cô gái tương đối xinh đẹp với cơ thể đầy đặn, nước da trắng ngần lấp ló sau tà áo dài xẻ cao gợi cảm.
Đôi tay mềm mại đụng chạm vào cơ thể khiến Nam có cảm giác khó tả thành lời. Mẫn vừa mát-xa vừa nói chuyện phiếm với Nam.
Qua đó, Nam biết tên thật của Mẫn là Dương Tuệ Mẫn, quê ở thị trấn An Hương (TP.Thường Đức), làm việc tại quán đã được hơn một năm. Nam cũng thành thật giới thiệu về mình, Mẫn vô cùng ngưỡng mộ nói Nam trẻ như vậy đã làm chủ quản thật là hiếm thấy.
Được Mẫn khen ngợi, trong lòng Nam cảm thấy hết sức vui mừng. Đúng lúc này, cửa phòng bỗng dưng bị đẩy bật ra, một gã đàn ông miệng nồng nặc mùi rượu, loạng choạng bước vào gọi “Tiểu Mẫn” rồi xông đến kéo tay cô, sau đó ôm trầm lấy cô đòi hôn hít.
Mẫn sợ hãi kháng cự nhưng gã đàn ông kia vẫn không chịu dừng tay. Nam thấy cảnh chướng mắt liền đứng dậy bẻ quặt tay gã say rượu đẩy ra khỏi phòng. Gã đàn ông kia tức giận quay lại đánh nhau với Nam gây náo loạn cả quán mát-xa.
Chỉ đến khi đồng nghiệp của Nam chạy ra can thiệp, gã đàn ông kia thấy yếu thế nên mới rút lui. Trước đó, Nam mua vé mát-xa giá rẻ, thấy Nam ra tay tương trợ, Mẫn liền phục vụ miễn phí cho Nam kiểu mát-xa Thái có giá vé tương đối đắt. Khi ra về, Mẫn đứng tựa bên cửa nói ngọt ngào: “Anh Nam, lần sau nhớ đến thăm em nữa nhé!”.
Đêm hôm đó, Nam không tài nào ngủ được, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của Tiểu Mẫn. Cả mấy ngày sau, Nam vẫn không tài nào quên được cô, luôn có ý muốn gặp Mẫn.
Vậy là, khoảng một tuần sau, Nam không thể chịu đựng thêm nên tìm đến mát-xa. Cũng giống như lần trước, Mẫn nhiệt tình tiếp đón Nam ân cần, phục vụ rất tận tâm.
Sau lần ấy, cứ đến cuối tuần Nam lại đến Mẫn, bất chấp số tiền mua vé mát-xa là một khoản lớn so với gia cảnh nghèo khó của Nam.
Tình yêu với cô gái mát-xa
Tuy nhiên, không phải lần nào đi Nam cũng gặp được Mẫn, bởi Mẫn rất xinh đẹp, biết chiều lòng khách, kỹ thuật điêu luyện nên được nhiều người yêu cầu cô gái này, có khi phải xếp hàng. Mỗi lần như vậy, Nam chấp nhận chờ cả tối chỉ để gặp Mẫn.
Điều này khiến Mẫn vô cùng cảm động, dù mệt mỏi thế nào cũng làm thật tốt để Nam vui vẻ. Lâu dần, hai người trở thành đôi bạn thân của nhau, không có gì là không tâm sự.
Thời gian sau, Nam phát hiện ra mình đã yêu Mẫn, nhiều lần định thổ lộ tình cảm nhưng lại không dám. Tối 17/8/2005, Nam nằm ở nhà trằn trọc không sao ngủ được.
Nửa đêm, Nam không thể chịu được nỗi nhớ nhung nên viết cho Mẫn một bức thư tình dài 12 trang giấy. Tuy nhiên, Nam không dám đưa tận tay Mẫn vì sợ bị cô từ chối. Tối hôm sau Nam nhờ một người bạn đưa thư đi.
Không may là người bạn này đợi rất lâu nhưng không gặp được Mẫn nên đã đưa thư cho đồng nghiệp của cô nhờ chuyển giúp.
Cô gái này không đưa thư cho Mẫn mà tự ý bóc ra xem rồi truyền tay cho những người khác cùng đọc. Khi thư đến tay Mẫn thì hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện, xúm vào trêu trọc Mẫn khiến cô ngại ngùng không biết giấu mặt đi đâu.
Vốn Mẫn rất có cảm tình với Nam, cảm thấy Nam không những phong độ đẹp trai lại có văn hóa, công việc ổn định và thành đạt, thu nhập cao. Nhưng chỉ vì bức thư Nam không đưa tận tay khiến cô bị đồng nghiệp trêu trọc nên rất tức giận, tự hứa sẽ không để ý đến Nam nữa.
Trong khi đó, Nam không hề biết chuyện gì, khổ sở chờ đợi hồi âm, nhưng mỗi ngày lại là một ngày thất vọng. Khoảng 1 tháng sau, mối tương tư dằn vặt, Nam quyết định sẽ gặp trực tiếp Mẫn để thổ lộ tình cảm.
Đồng thời, Nam cũng tính đến tình hình xấu nhất, nếu Mẫn không chấp nhận thì Nam sẽ quỳ xuống đến khi cô đồng ý mới thôi.
Thế nhưng, Nam lại không có cơ hội để quỳ gối trước người đẹp bởi Mẫn không muốn gặp Nam, mỗi lần mát-xa cho khách xong lại ra bằng lối cửa sau. Nam ngồi đợi ở sảnh, những cô gái ở đây đều biết Nam nên nhìn thấy đều bụm miệng cười.
Không những vậy, có người còn làm điệu bộ đọc một đoạn ngắn trong thư khiến Nam luống cuống không biết xử trí ra sao.
Nhưng nghĩ lại, Nam cho rằng dù sao mọi người cũng đều biết cả rồi nên cũng chẳng còn gì để mắc cỡ, vì vậy hôm đó Nam ngồi đợi luôn cả đêm, đến gần sáng vẫn không thấy Mẫn nên mới về chuẩn bị đi làm.
Hai tuần sau đó, chỉ cần không phải tăng ca là Nam lại đến đợi thông đêm, tuy có khi gặp được Mẫn nhưng cô lại lạnh lùng không thèm để ý khiến Nam vô cùng khổ tâm, mỗi lần đến đợi đều gọi một két bia ngồi uống một mình.
Say quá Nam nằm ngủ lại luôn trên ghế ở sảnh. Bảo vệ biết chuyện của Nam với Mẫn, lại thấy Nam không quậy phá nôn ói gì nên cũng thông cảm cho Nam ngủ đến khi trời sáng về đi làm. Khoảng 1h sáng 20/9, đang gục đầu ngồi uống bia thì Nam thấy có người đập vào vai mình, ngẩng lên thì thấy Mẫn nên trào nước mắt. Mẫn bảo Nam lên phòng.
Lúc này Nam mới có cơ hội thổ lộ tình cảm của mình, nhưng Mẫn lạnh lùng hỏi Nam yêu mình đến vậy sao? Nam nói mình yêu Mẫn hơn cả bản thân. Mẫn nói nếu vậy thì cầm thư đọc cho Mẫn nghe, Nam nói chỉ cần Mẫn chấp nhận tình yêu thì việc gì Nam cũng làm.
Lúc này, Mẫn liền gọi hơn 10 đồng nghiệp đang cười nói khúc khích ra. Nam thấy vậy nghĩ Mẫn đùa mình, nhưng không biết rằng, hôm đó Mẫn cố tình sắp đặt Nam để thử lòng. Nam cầm thư xấu hổ không đọc ra lời.
Các cô gái đứng bên canh thúc giục, trêu Nam nếu không đọc thì mất cơ hội lấy được công chúa Tiểu Mẫn. Nam thấy vậy hít một hơi dài lấy bình tĩnh đọc.
Khi hết bức thư tình thì mồ hôi trên trán đã đọng thành hạt, áo ướt đẫm lưng. Vừa thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ Mẫn tỏ ra không hài lòng nói giọng Nam nhỏ quá mình không nghe thấy gì, không biết mọi người có nghe rõ không?
Hơn chục cô gái đồng thanh nói nghe không rõ, đọc lại lần nữa. Nam không còn cách nào khác đành phải đọc to rõ ràng một lần nữa.
Tội nghiệp Nam, đọc xong nhưng Mẫn vẫn chưa vừa ý bởi Nam đọc không tình cảm, không lay động được lòng mình nên không thể dễ dàng chấp nhận tình yêu của Nam.
Lúc này, Nam không còn ngại ngùng gì nữa, nghĩ Mẫn là con gái, trong trường hợp này còn dám chịu trận trước mặt mọi người thì mình còn sợ gì. Thế nên, Nam lại một lần nữa đọc diễn cảm rõ ràng thể hiện toàn bộ tâm tình của mình trong bức thư.
Lần này tất cả đều im lặng nghe Nam đọc. Kết thúc, tất cả đều đồng loạt vỗ tay. Nam rơi nước mắt nhìn Mẫn, Mẫn cúi đầu không nói gì, vẻ mặt đã nhu hòa đi rất nhiều. Bỗng có người từ đằng sau đẩy Mẫn vào lòng Nam, Nam tiện tay ôm chặt lấy Mẫn rồi đặt lên má cô một nụ hôn.
Tình yêu của hai người cũng bắt đầu từ đây. Sau đó, Nam hỏi Mẫn tại sao lại chọn cách như vậy để hành hạ mình? Mẫn nguýt dài một cái nói như vậy để thử thách Nam, vì ai biết đâu được Nam có yêu mình thật lòng hay không?
Nam tự cảm thấy mình may mắn, nếu hôm đó mình bỏ cuộc thì đã thực sự mất Mẫn. Tuy nhiên, Nam không thể ngờ được rằng, đây chỉ là thử thách đầu tiên, những thử thách khó khăn nhất vẫn đang ở phía trước.
Chấp nhận mọi thử thách
Làm việc giữa chốn xô bồ, Mẫn đã quen với nhiều dạng đàn ông khác nhau, vì vậy Mẫn không tin rằng Nam thực sự yêu mình như trong bức thư đã viết.
Vì vậy, Mẫn thường cố ý kích bác chế nhạo Nam ở chỗ đông người, cô nghĩ rằng, nếu Nam thực sự yêu mình thì sẽ bao dung bỏ qua và phục tùng mình.
Mỗi lần như vậy, Nam đều tươi cười khoan hậu dù thực ra trong lòng cũng có chút không vui, nhưng vì tình yêu nên Nam chấp nhận nhẫn nhịn.
Vậy nhưng Mẫn vẫn không chịu cam lòng bỏ qua bởi cô từng nghe những đồng nghiệp đã kết hôn nói rằng, đàn ông trong lúc yêu rất biết cách ngụy trang, nhưng kết hôn xong liền thay đổi hoàn toàn, vì vậy Mẫn tìm mọi cơ hội để thử thách Nam.
Tuy thường xuyên bị Mẫn gây chuyện vô cớ nhưng Nam đều kìm chế cảm giác không vui, mỗi lần đến thăm Mẫn đều mua cho cô rất nhiều hoa quả để Mẫn vui lòng. Thời gian dần trôi, Mẫn cuối cùng cũng cảm động biết là Nam thực sự chân thành.
Tháng 3/2007, hai người bắt đầu dọn về sống chung với nhau, từ đó Nam không đến quán mát-xa nữa, nhưng hàng ngày, cứ 3h sáng lại đến chỗ làm đón Mẫn, cuộc sống bình yên.
Mẫn cũng tỏ ra dịu dàng không còn gây chuyện nữa, hết lòng yêu thương chăm sóc Nam. Tuy nhiên, sự yên ổn ngọt ngào này cũng không kéo dài được mấy ngày vì bị một sự việc ngẫu nhiên phá vỡ.
Đó là tối 11/6, Nam ăn cơm xong, ngồi nhà thấy buồn buồn nên tìm đến chỗ Mẫn chơi, gọi một ly trà vừa uống vừa đợi Mẫn. Khoảng hơn 9h tối, Nam phát hiện gã đàn ông hôm trước đánh nhau với mình đang ôm eo Mẫn đi ra, cả hai tỏ ra rất tình tứ.
Trước khi chia tay, gã đàn ông còn hôn vào má Mẫn, Mẫn không phản ứng ngược lại còn đon đả: “Anh thật xấu tính, lần sau nhớ đến thăm em nhé…!”.
Nam chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối nên vô cùng phẫn nộ, không ngờ người con gái mà mình yêu quý lại có thể như vậy.
Nam cầm ly trà đập mạnh xuống nền nhà vỡ tung tóe. Mẫn đang cười nói không ngờ Nam đến sớm như vậy lại tỏ thái độ tức giận, trong lòng cảm thấy ái ngại nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh tiễn người khách kia ra cửa.
Trong lúc đó, Nam tức giận toàn thân run lên bần bật rời khỏi quán mát-xa mà không biết, không nhớ mình về bằng cách nào.
Đêm hôm đó, Mẫn không về nhà. Nam nghĩ lại thái độ trước đây Mẫn đối xử với mình nên tự cảm thấy mình thật đáng thương, bởi mình yêu Mẫn như vậy mà Mẫn không thèm để ý gì đến mình.
Sau khi suy nghĩ đau khổ, Nam quyết định sẽ phải quên Mẫn, vì vậy, một thời gian dài sau đó Nam không đến tìm Mẫn nữa. Trong lúc đó, Mẫn cũng vô cùng hối hận, cảm thấy tối đó mình đã quá vì công việc mà không quan tâm đến tình cảm của Nam.
Tuy Mẫn làm trong chốn ăn chơi xô bồ nhưng bản thân vẫn rất giữ mình, chỉ vì phải kiếm tiền cho em trai học đại học nên mới phải cười nói chiều lòng khách. Mẫn đau khổ vì tối hôm đó không biết phải giải thích với Nam thế nào?
Thực tâm Mẫn cũng không muốn mất một người đàn ông ưu tú như Nam, nhưng vì tính cách từ bé tự ty, kiêu ngạo nên Mẫn cũng không muốn chủ động gặp lại Nam.
Đang trong lúc buồn chán, đồng nghiệp lại khuyên Mẫn nên quên Nam đi vì những cô gái làm nghề như mình thì làm sao kiếm được ai chân tình như vậy.
Chính vì vậy, Mẫn quyết định sẽ không gặp lại Nam nữa, nghĩ nếu Nam không chấp nhặt chuyện sai lầm của mình thì nhất định sẽ tới tìm Mẫn. Chỉ có điều, chuyện tình cảm không thể nói quên là có thể quên một cách dễ dàng, Nam cũng vậy.
Bất kể Nam cố gắng khống chế cảm xúc nhưng vẫn không ngừng nghĩ đến Mẫn. 3 tháng trôi qua, Mẫn thấy Nam không đến tìm mình, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, cho rằng Nam thực sự không cần mình nữa nên không buồn ăn uống, cả ngày buồn bã chán nản. Bạn cùng phòng nói sẽ tung tin nói Mẫn bị ốm xem Nam có đến tìm hay không?
Mẫn cảm thấy chỉ còn cách như vậy nên để người bạn này gọi điện cho Nam. Nhận điện thoại, Nam lập tức quên hết chuyện buồn trước đây vì dù sao Mẫn cũng là người mình yêu thương, tốt nhất là nên đến thăm Mẫn.
Ngay sáng hôm đó, Nam liền xin nghỉ làm mua hoa quả quà cáp đến chỗ Mẫn ở. Đứng trước cửa phòng buồn bã, từ xa nhìn thấy Nam đi đến, Mẫn liền quay lại nói cười vui vẻ với bạn cùng phòng. Khi Nam đến nơi thì phát hiện Mẫn không có chút gì là người đang bệnh tật, không những vậy Mẫn còn vênh mặt nói: “Anh đến đây làm gì? Không có anh tôi sống càng vui vẻ hơn”.
Câu nói này khiến Nam tiến thoái lưỡng nan, may có bạn của Mẫn chạy ra giải nguy. Sau chuyện này, Nam hiểu thêm được gia cảnh của Mẫn, vì quá nghèo khó, lại phải nuôi em trai đi học nên cô mới bất đắc dĩ phải làm những việc trái với ý muốn, thực sự cô chưa bao giờ chấp nhận đi chơi với khách. Vì vậy, hai người lại làm lành với nhau, tình cảm thắm thiết như ban đầu.
Hậu quả đau lòng
Do bản thân là một cô gái mát-xa nên ở cạnh Nam, Mẫn luôn cảm thấy tự ty, lại chứng kiến bi kịch tình yêu của nhiều đồng nghiệp nên bất kể Nam nói thế nào Mẫn vẫn không thể xóa bỏ được sự mặc cảm.
Mỗi khi Nam nhắc đến chuyện cưới xin, Mẫn lại chuyển hướng nói sang chủ đề khác. Mãi đến tháng 8/2007, Mẫn mới chấp nhận làm thủ tục kết hôn với Nam, đồng thời quyết định cử hành hôn lễ vào ngày 1/10.
Sau khi xong thủ tục, Mẫn nói với Nam rằng nhà Nam quá cũ kĩ, Nam nên xin nghỉ phép về quê trang hoàng lại một chút, mua thêm ít đồ gia dụng.
Nam vội vàng xin nghỉ phép về quê chuẩn bị việc cưới vợ. Sau khi chuẩn bị xong, khoảng ngày 10/9, Nam quay lại Trường Sa bàn bạc với Mẫn.
Mẫn nói, theo phong tục ở quê, ít nhất Nam phải có tiền lễ là 10 ngàn nhân dân tệ. Hơn nữa, hôn lễ phải long trọng một chút, phải có 100 chiếc xe taxi đón dâu.
Kì thực, nói ra những lời này, Mẫn chỉ muốn lần cuối cùng thử thách tình yêu của bạn trai. Nam nghe xong đề bài khó trầm ngâm hồi lâu rồi mới nhận lời.
Thực sự Nam không có nhiều tiền tiết kiệm, sau khi sửa sang nhà cửa cũng gần như tiêu hết. Nếu giờ tính sơ sơ 100 chiếc taxi sẽ mất khoảng 40 ngàn tệ, cộng với 10 ngàn tiền lễ là 50 ngàn. Thời gian cưới ngày càng đến gần, số tiền này Nam không biết phải xoay sở ra sao?
Nam quyết định đến chỗ người anh họ ở Chi Sơn để mượn tiền. Ngày 12/10, Nam đến nơi nhưng chỉ mượn được 4 ngàn tệ.
Cầm tiền, Nam lẩm bẩm nói còn thiếu nhiều như vậy không biết phải kiếm đâu ra. Người anh họ ở bên cạnh nói đùa: “Đi ăn trộm đi, ở dưới nhà anh có ông già lắm tiền lắm”. Nào ngờ, câu nói đùa này khiến Nam nghĩ và làm thật.
Nam ở lại nhà anh họ 2 ngày, phát hiện ông già dưới nhà thường đi bán hàng đêm nên quyết định liều một phen. Chiều 14/9, Nam chào từ biệt anh họ nói về quê, nhưng kì thực Nam không về mà lang thang trên phố cả ngày, mua một số dụng cụ để thực hiện việc trộm cắp.
Khoảng 9h tối hôm đó, Nam quay lại khu nhà của anh họ, dùng dụng cụ bẻ khóa vào nhà ông già lục lọi nhưng chỉ được 1 ngàn nhân dân tệ. Kì thực ông già này đã về hưu, bán hàng đêm lặt vặt nên lấy đâu ra nhiều tiền.
Nam lấy tiền xong đút vào túi, miệng lẩm bẩm rủa ông anh họ lừa mình. Đúng lúc này thì ông già quay lại, phát hiện ra Nam nên đứng chặn ở cửa.
Nam định chạy ra thì bị ông lão ôm chặt cứng đồng thời lớn tiếng kêu người xung quanh bắt trộm. Nam cuống cuồng dùng tay đấm liên tiếp vào đầu ông lão rồi dùng hết sức đẩy ông lão đập đầu vào cửa.
Nam định chạy thoát thân thì đúng lúc những người dân xung quanh chạy ra vây bắt được Nam. Ông lão lập tức được đưa đi bệnh viện cấp cứu, tuy bị thương nặng nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Nam bị khởi tố về tội “Cướp giật” và “Cố ý gây thương tích”.
Biết tin chồng sắp cưới phạm tội, Tuệ Mẫn khóc lóc thảm thiết, hối hận tự than trách bản thân. Thế nhưng tất cả đã quá muộn Trong câu chuyện trên, Trần Nam vì tiền mà làm liều, có thể nói đây là hành vi hết sức ngu xuẩn.
Còn Tiểu Mẫn cũng vì suy nghĩ quá nhiều, đặt ra hàng loạt thử thách hết sức hoang đường, cuối cùng lại đẩy người chồng sắp cưới mà mình rất mực thương yêu, một thanh niên ưu tú đi đến bước đường cùng để rồi vương vòng lao lý khiến người ta không khỏi tiếc nuối.