Tết đem về niềm vui sum họp, là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi sau 1 năm làm việc cật lực. Thế nhưng, đối với một số người, ngày Tết lại là “cuộc hành xác kinh hoàng” đến mức trở thành nỗi ám ảnh.
Chị Lê Xuân (29 tuổi) làm ngân hàng nên quanh năm bận rộn. Niềm mong ước lớn nhất ngày Tết của chị không phải là thưởng Tết to, quần áo đẹp hay du xuân… mà là có một giấc ngủ tử tế.
Nhưng năm nào cũng vậy, chỉ bưng mâm, rửa bát thôi chị đã “đánh rơi” cái Tết lúc nào không hay. Tết tất bật với chị từ ngày 29, khi cả nhà dọn dẹp nhà cửa, gói bánh chưng, chế biến thịt thà. Gọi là cả nhà nhưng thật ra chị làm là chính vì là dâu cả thì phải đảm đương, bố mẹ chồng bận tiếp khách, còn em chồng thì mải đi mua sắm.
Chồng chị là con trai duy nhất trong nhà nên cứ chiều 30 sẽ gọi toàn thể anh em, con cháu đến ăn cơm tất niên. Nghe thì đơn giản lắm: “chỉ vài ba mâm thôi” nhưng nếu chỉ có 2 người nấu nướng rồi bưng mâm, rửa bát thì sẽ dồn một đống việc.
“Vẫn chưa ác mộng bằng kiểu cách cúng lễ của nhà chồng. Tôi không hiểu tại sao lại phải cầu kỳ thế trong khi hương khói tổ tiên thì thành tâm là chính. 7 giờ tối mới dọn dẹp xong cơm tất niên, tối quay sang thịt gà, nấu xôi để giao thừa vừa cúng ở nhà, vừa ra chùa. Tôi đề xuất chuẩn bị từ chiều mẹ chồng gạt đi, bảo muốn kêu cầu thì đồ phải mới. Năm nào cũng 1, 2 giờ sáng mới lếch thếch từ chùa về, chưa kịp nhắm mắt trời đã sáng. Lại chuẩn bị cơm…”, chị chia sẻ.
Vậy nên dù công việc thường ngày bận rộn, mệt mỏi đến đâu, chị vẫn cảm thấy nhẹ nhàng hơn ngày Tết. Chị chỉ mong một lúc nào đó sẽ có cái Tết đúng nghĩa, sum vầy và nghỉ ngơi chứ không phải là tụ tập chè chén.
Tết đối với Thu Hương (Quảng Ninh) cũng là nỗi ám ảnh khủng khiếp. Chị lấy chồng cách nhà hơn 10 cây số nhưng năm nào cũng vậy, phải đến hết mùng 3 Tết mới mò được về nhà đẻ. Là bởi, suốt mấy ngày Tết chị phải đóng vai chính bưng bê dọn dẹp trong nhà.
Chị kể, những ngày trước Tết không nói đến bởi cũng như ai, chị vừa chợ búa, vừa lo dọn nhà, gói bánh, nấu thịt, nấu giò… Nhưng từ sáng mùng 1 trở đi, công việc không bớt mà chỉ có thêm.
“Có năm, cơm nước xong xuôi tôi mặc đồ chuẩn bị đi chúc Tết thì mẹ chồng bảo: “Mặc đẹp thế làm gì, tí sắp cơm lại vướng víu”. Và từ đó tôi hiểu, ngày Tết chẳng cần mua quần áo mới làm gì cũng chỉ đi từ xó bếp cho đến chỗ rửa bát”, chị Thu Hương ngậm ngùi.
Quê chồng chị có tục lệ là hễ khách đến nhà chúc Tết là mời cơm. Bố chồng chị là trưởng họ, thường chỉ đi chơi vài ba nhà vào trước và sau Tết, còn mùng 1, mùng 2, mùng 3 luôn ở nhà đón khách.
Mỗi đoàn khách đến nhà, bố mẹ chồng thúc chị dọn cơm, thức ăn đồ uống la liệt. Vừa dọn xong đợt này thì đợt khách khác lại đến, đôi khi chỉ cần hâm nóng lại đồ ăn và rửa bát thôi cũng đủ mệt.
Ai đến nhà chơi cũng vui vẻ, chỉ riêng chị ngậm ngùi vì cứ phải xếp dọn liên miên. Ngoảnh đi ngoảnh lại, Tết đã qua lúc nào không biết.
“Chiều mùng 2 Tết, bố mẹ chồng tôi gọi hết con cháu đến nhà ăn cơm. Lúc ăn thì đầy đủ lắm mà lúc dọn thì người bận việc, người chăm con nhỏ, chỉ có tôi và một cô em họ dọn dẹp. Xong xuôi là 8-9 giờ tối, tôi mệt rũ người”, chị kể.
Bởi thế mà khi nào về nhà đẻ chị cũng chỉ ngủ, ngủ bù cho một năm thức khuya dậy sớm chợ búa, ngủ bù cho cả cái Tết đầu tắt mặt tối với cỗ bàn.
Không ít người phụ nữ sợ Tết như chị Xuân và chị Thu Hương. Những ngày đầu năm, trên các diễn đàn Facebook, ngoài dòng status chia sẻ niềm vui còn có nhiều người bày tỏ nỗi niềm chán Tết, sợ Tết vì quá vất vả.
Theo Hạ Nhiên/Danviet