Chúng tôi kết hôn được 10 năm. Quãng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để hai vợ chồng nếm đủ mọi đắng cay, ngọt bùi trong cuộc sống hôn nhân.
Vậy mà, những điều đó không có ý nghĩa gì với chồng tôi. Trải qua 10 năm hôn nhân, anh vẫn sẵn sàng gạt bỏ ý kiến của vợ chỉ để làm vui lòng bố mẹ mình.
Chuyện là cách đây 5 năm, chúng tôi có mua một căn hộ chung cư trị giá 1,5 tỷ đồng. Trong đó bố mẹ đẻ của tôi cho các con 300 triệu, phần còn lại do vợ chồng góp tiền và vay mượn bạn bè, ngân hàng.
Năm ngoái, chúng tôi mới trả hết nợ. Tưởng như “an cư lập nghiệp” chúng tôi sẽ có cuộc sống ổn định nơi thành phố. Nhưng chồng tôi lại không nghĩ như vậy.
Bố mẹ chồng tôi ở quê chủ yếu là làm nông nghiệp. Nếu như nhiều gia đình cố gắng làm ăn để có cuộc sống đầy đủ thì bố chồng tôi lại thường xuyên bia rượu.
Mẹ chồng tôi cũng không muốn “chân lấm tay bùn”. Ruộng cho người ta thuê để làm, bà thỉnh thoảng đi làm thuê cho một cửa hàng may. Tuy nhiên bữa đi bữa nghỉ nên thu nhập của bà không đáng là bao.
Đến tuổi 60, ông bà vẫn ở căn nhà cũ. Nhiều năm không xây sửa mới, nhà giờ đã dột nát, xuống cấp.
Mỗi lần các con về quê rất bất tiện. Nhà ẩm thấp lại không có phòng riêng khiến chúng tôi sinh hoạt không thể thoải mái.
Ông bà thường xuyên than thở chuyện muốn xây sửa nhà nhưng không có tiền. Mẹ chồng tôi còn nói bóng gió về việc con nhà ông A, bà B đi làm ở ngoài thành phố, gửi tiền về xây cho bố mẹ cái nhà khang trang nhất làng.
Những lời đó khiến chồng tôi bận lòng. Anh nói với tôi, là con trai cả không lo được nhà cửa cho bố mẹ, anh rất áy náy. Nhưng lực bất tòng tâm, chúng tôi nào thể giúp được gì khi vừa chi trả nợ nần lại lo 2 con ăn học ở thành phố đắt đỏ.
Tôi nói với chồng, anh an ủi ông bà cố gắng ở thêm vài năm. Sau này ông bà cao tuổi, chúng tôi sẽ đón ông bà lên thành phố để phụng dưỡng.
Tôi tưởng anh cũng xuôi xuôi. Thế mà vừa rồi chồng tôi về quê dự đám giỗ họ, lúc lên anh thay đổi thái độ hoàn toàn. Anh kể, anh bị ông chú trong họ trách là được bố mẹ cho học cao, lập nghiệp ở thành phố mà để ông bà ở cái nhà cũ nát như vậy.
Bố mẹ chồng tôi cũng nói chuyện, tỏ ý trách móc vợ chồng tôi sống sung sướng ở phố mà quên bố mẹ khổ sở ở quê.
Cuối cùng, sau vài ngày suy nghĩ, anh đưa ra một quyết định: bán căn chung cư của chúng tôi. Hiện căn nhà đang được giá so với thời điểm mua. Sau đó, cả nhà chúng tôi sẽ chuyển về quê sống. Số tiền bán chung cư, anh sẽ xây nhà ở quê.
Đất có sẵn, anh tin là chúng tôi sẽ có căn nhà khang trang, rộng rãi. Anh phân tích, về quê các con chúng tôi sẽ được ăn thực phẩm sạch, sống trong không khí thoáng đãng. Vợ chồng tôi cũng gần cả nội cả ngoại. Bố mẹ 2 bên đều đã già, chúng tôi có thể qua lại chăm sóc, để trọn chữ hiếu.
Điều anh nói có nhiều điểm hợp lý nhưng bản thân tôi thật sự không muốn. Thứ nhất, chúng tôi vừa trả xong nợ mua nhà, cuộc sống hiện tại đã dần ổn định giờ chuyển về quê cả nhà lại một lần nữa bị xáo trộn.
Thêm vào đó, bố mẹ chồng tôi vốn khó tính, tôi về ở cùng liệu mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu có xảy ra?
Tôi nói ra những suy nghĩ của mình thì chồng tôi không hài lòng. Anh nói, phụ nữ lấy chồng phải theo chồng. Tôi suy nghĩ như vậy là tính toán, ích kỷ với nhà chồng.
Mấy ngày nay anh giận, không thèm nói chuyện với tôi. Tôi nên làm gì để vẹn cả đôi đường? Xin độc giả cho tôi lời khuyên.
Theo độc giả V.T.H/ Vietnamnet