Em không hiểu sao các chị đi lấy chồng lại phải nhịn làm gì? Nói thật lòng, ngay từ khi đi lấy chồng, em đã xác định tư tưởng. Rằng cho dù thế nào thì em cũng không bao giờ sống giả tạo để vừa lòng người khác.
Tính em thẳng lắm, vì thế mẹ chồng mà tốt thì em đối xử tốt lại. Còn nếu bà quá quắt, em không ngại góp ý đâu.
Em thấy vấn đề trao vàng cưới lúc nào cũng là muôn thuở. Mấy đứa bạn em lấy chồng xong cứ kêu ca, bảo cố mà giữ vàng cho cẩn thận. Vì chúng nó đưa mẹ chồng giữ hộ, cuối cùng sau có việc, mẹ chồng có trả lại cho đâu?
Thế rồi khi em cưới, cộng hai bên nội ngoại được gần 3 cây. Nói là nhiều thì không nhiều nhưng ít ra đó cũng là vốn sau khi cưới. Vậy mà khi vợ chồng em lên Hà Nội, mẹ chồng mới bóng gió dặn:
“Các con giờ vẫn đang ở nhà thuê. Mẹ sợ an ninh không đảm bảo. Cái chỗ vàng cưới đấy, hay là để mẹ giữ cho. Bao giờ cần thì hai đứa nói lại, mẹ gửi ra cho mà dùng”.
Em thừa biết là cái chuyện bao giờ ấy sẽ rất khó xảy ra. Chính vì thế, em không để cho chồng đáp lời mà mình nói thẳng luôn: “Thôi mẹ ạ, bọn con ở ngoài ấy cũng có két sắt rồi. Với cả con thuê nhà ở chung cư, mấy tầng bảo vệ cơ, trộm nào vào được ạ”.
Bài chia sẻ. (Ảnh chụp màn hình)
Thế là mẹ chồng em không nói gì nữa luôn, mặc dù em biết, trong lòng bà đang giận lắm chứ.
Nói đến mẹ chồng, em thấy bà là người khó tính và cũng không vừa chút nào. Đợt trước em bầu bí không ăn uống được, người thì cứ gầy rộc đi. Các chị đã từng nghén ngẩm thì biết rồi đấy, cơm còn không ăn được, lấy sức đâu mà làm việc nữa chứ?
Bữa đó mẹ chồng em lên chơi, thấy con dâu nghỉ việc nằm ở nhà. Con trai đi về thì tất bật cơm nước, bà liền góp ý:
“Mẹ ngày xưa cũng bầu bí đấy. Nhưng không sướng được như con đâu. Nghén thì cũng phải dậy mà lau cái nhà, nấu bữa cơm. Ai lại để chồng phải làm như thế? Nó đi cả ngày rồi, tối về còn phục vụ con thì sức đâu nữa”.
Nghe đến đó, em biết ngay là mẹ chồng đang xót con trai. Hôm sau, em rủ bà đi siêu âm cùng mình luôn. Bác sĩ siêu âm là bạn của em, trước lúc đi, em có bảo cho nó nói vài câu rồi. Đến đó, di vài đường lên bụng em xong, bác sĩ bảo:
“Em nghén quá, về chịu khó nghỉ ngơi để con phát triển tốt nhé! Chứ tuổi thai như này là hơi nhỏ đó”.
Mẹ chồng em cứ hỏi đi hỏi lại, là có nhất thiết phải kiêng đến vậy không. Cuối cùng bác sĩ quát cho một hồi. Các chị biết không, hôm sau về quê, mẹ chồng em liền đi chợ mua đủ thứ gửi lên cho con dâu tẩm bổ. Đấy, em có cãi mẹ chồng câu nào đâu. Nhưng cuối cùng, bà vẫn phải làm theo ý em thôi.
Đợt trước, vợ chồng em tranh cãi về vấn đề sinh ở đâu. Em thì thích đẻ viện tư vì dịch vụ ở đấy tốt, còn chồng lại cứ đòi đến viện công cơ. Anh không tiếc tiền nhưng sợ nhỡ có gì họ còn xử lý kịp.
Mẹ chồng em lúc đầu cũng không can thiệp vào đâu. Sau này nghe nói đi đẻ ở viện tư hết 40 triệu, bà nhảy dựng lên. Hôm đó gọi điện cho em, mẹ chồng cứ tiếc rẻ mãi:
“Thôi con ạ, đi đẻ có mấy ngày mà ngốn nhiều tiền thế thì đẻ viện công cho rồi. Ở quê người ta còn toàn đẻ viện huyện, vẫn mẹ tròn con vuông bình thường đấy thôi”.
Em nói luôn: “Mẹ ơi, đẻ có mấy ngày nhưng đời được mấy lần đẻ đâu ạ. Với cả con săn được chương trình khuyến mãi, họ giảm đi một nửa rồi ấy”.
Thực tình là chẳng có chương trình khuyến mãi nào cả. Chẳng qua em bịa ra cho mẹ chồng đỡ nói đi nói lại thôi. Thế rồi sau đó, em vẫn quyết tâm đăng ký sinh ở viện tư, giờ chỉ chờ ngày lâm bồn là đến đó, họ sẽ phục vụ từ a đến z.
Hôm vừa rồi là giỗ bà nội chồng em. Thật ra bầu bí to rồi, em cũng không muốn về đâu. Mỗi tội là năm đầu làm dâu, chồng thì đi vắng, em về cho có người có tiếng cũng được. Nào ngờ về ăn giỗ mà mấy cô dì cứ sai hết việc nọ đến việc kia. Em thì bầu 9 tháng rồi chứ, làm được tí là ngồi thở hồng hộc.
Đỉnh điểm là khi ăn xong, mọi người lên ghế ngồi buôn chuyện. Vừa thấy em ngồi xuống, cô chồng bên cạnh bảo: “Ơ, ra rửa bát đi, mấy hôm nữa đẻ cho dễ. Nhìn bụng này vẫn còn gọn, rửa tí là xong ấy mà”.
Hoá ra, tí của các bác ấy là 8 mâm bát các chị ạ. Ra giếng nhìn đống bát, em ngao ngán quá. Sẵn có chị cho thuê bát đũa đứng đó, em bảo luôn:
“Giờ em trả 1 triệu, chị ngồi rửa đống bát này rồi mang về luôn giúp em được không?”. Chị ấy gật đầu, em đưa tiền rồi gọi xe về thành phố luôn. .
Mẹ chồng em cũng không bảo gì được. Vì con dâu có làm gì trái với luân lý đâu chứ. Nên các chị ạ, mình sống phải đạo thôi chứ đừng cam chịu quá. Sướng hay khổ là do mình, em đúc rút từ kinh nghiệm bản thân ra đấy!
Theo NQ/ VietNamnet