Đàn ông thường quan tâm sự nghiệp để bảo đảm tương lai cho người con gái họ yêu. Nhưng họ không biết rằng, điều cần nhất trong tình yêu vẫn là sự quan tâm. Đôi lúc con trai nghĩ rằng bạn gái mình ổn bởi cô luôn nói: “Em rất khỏe”, “em đang vui vẻ lắm”, “em hạnh phúc”… nhưng đằng sau câu nói ấy ít nhất là nỗi buồn hoặc là sự cam chịu. Chỉ e rằng đến lúc sự nghiệp bạn ổn định thì người con gái bạn yêu chẳng còn bên cạnh bạn nữa.
Câu chuyện buồn của anh bạn dưới đây là minh chứng giúp nhiều người bất giác nhấc điện thoại cho người yêu nói: “Chúng mình gặp nhau nhé!”.
|
Ảnh minh họa. |
Nguyên văn bài viết:
Người yêu tôi mất rồi!
Tôi là sinh viên sắp tốt nghiệp còn em mới là sinh viên năm nhất của một trường không xa. Chúng tôi cùng quê, tôi vô tình quen em qua một người bạn. Ngày đấy em mới lớp 11, thỉnh thoảng có liên lạc, tôi thích em, tán em rồi chúng tôi yêu nhau. Bản thân em giống như cái tên của em vậy, lúc nào cũng rạng rỡ vui tươi, lúc nào cũng cười đùa năng động. Tôi không hay nói cũng không năng động, chắc vì thế mà tôi bị ấn tượng bởi miệng cười rất sáng của em.
Em hay bị stress rồi trầm cảm rất nặng. Tôi đưa em đi khám mấy lần, cũng cố gắng ở bên động viên còn em thì cứ luôn tươi cười như vậy. Cô gái của tôi vẫn nói nhiều vẫn cười đùa với tôi như thế, tôi đã nghĩ em sẽ chẳng sao đâu. Tôi và em hay tâm sự, kể về mọi thứ trong cuộc sống kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.
Tôi thời gian gần đây rất bận rộn, đi làm đi học, tôi ít quan tâm, tâm sự với em, nghe em kể chuyện cũng ít nói về chuyện công việc của mình. Em thì rất hiểu chuyện, không đòi hỏi tôi phải luôn bên cạnh chăm sóc cho em. Đôi khi em nhắn tin hỏi tôi vu vơ vài câu tôi cũng chỉ trả lời cho có lệ. Tôi quên mất dành thời gian cho em.
Có một lần đêm muộn em nhắn tin cho tôi, em nói “Anh ơi, sao dạo này em đau quá”. Tôi trả lời: “Em đau ở đâu, đau thế nào em đi khám chưa?”. Em chỉ nhắn lại: “Em đau tim”. Rồi sau hôm đấy em offline, tôi cũng không quá để tâm. Sau đó tự nhiên em hiền lành và trầm lắng, ngoan ngoãn đợi tôi, gặp tôi ít cười đùa cũng ít nhắn tin, em bảo: “Em biết anh bận nên em đợi, đừng lo em, anh làm đi”. Đấy, mọi thứ nó nhẹ nhàng như vậy.
Tôi thấy may mắn vì quen được em, muốn đi làm đủ để cưới em lo cho em sau này, cứ đâm đầu vào làm miệt mài, tôi tin em vẫn đợi tôi. Thế mà em có đợi đâu? Tối cuối cùng tôi nhắn tin với em, cũng là tin cuối cùng mà em gửi đến tôi: “Ngày mai anh nhớ giữ gìn sức khỏe sống vui, anh đi làm rồi anh mệt. Chúc anh ngủ ngon”.
Sáng hôm sau tôi nghe tin em mất, em tai nạn. Tài xế nói em lao ra đường, không kịp phanh, em mất trên đường đến viện. Tôi bỏ việc chạy đến nhà em, chỉ có tiếng kèn trống và tiếng gia đình em than khóc. Tôi không chấp nhận được việc em đã mất, tôi khóc. Mẹ em khóc vì con, vừa gào vừa ôm lấy tôi “người nó toàn vết xước, khổ thân con tôi, sao để kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh vậy con ơi…”. Tôi cũng không nghe không nhớ được nữa.
Hôm dọn đồ của em trên trường, tôi tìm thấy hồ sơ khám bệnh của em, bao nhiêu là thuốc, cả nhật kí em viết chưa một lần tôi đọc. Em mắc hội chứng tự hành hạ bản thân, tôi thấy xót xa. Nhật kí em viết cho tôi, những điều rất nhỏ mà chúng tôi từng nói, những cảm xúc những mong muốn của em, những ước mơ những tương lai mà em muốn phấn đấu. Tôi chỉ biết khóc, em đi mất rồi.
Em viết “Sau này em muốn làm vợ anh thôi”. Em viết “Sao anh chẳng nhắn cho em một tin nào vậy?”. Em viết “Em đợi anh nhưng em nhớ anh lắm, anh bận mất rồi”. Em viết “Em muốn trả lời câu hỏi của anh”. Em viết “Ngày mai liệu anh có đỡ bận để gặp nhau một lúc không nhỉ? Nửa tháng rồi anh đi suốt chẳng biết anh thế nào”. Em còn viết “Hôm nay tay em chảy rất nhiều máu nhưng em đỡ nhớ anh hơn”.
Giờ tôi không miệt mài công việc nữa, tôi về bên cạnh để chăm sóc cho em, tôi nghe em kể chuyện, tôi muốn thấy em cười thế em ở đâu sao tôi chẳng tìm thấy em nữa? Đáng lẽ tôi nên bên cạnh em nhiều hơn, đáng lẽ tôi tốt với em hơn, đáng lẽ tôi giỏi giang hơn thì có lẽ tôi đã “khôn” hơn để biết là không được để em một mình. Muộn mất rồi, tôi biết tìm em ở đâu đây? Em về đi tôi biết đợi rồi!
|
Ảnh minh họa. |
“Thật ra con người ta thường không biết trân trọng những thứ bên cạnh mình. Khi mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc. Mà nam chính cũng không nên tự trách bản thân bởi lỗi ở đây chẳng do một trong hai. Chỉ là kiếp này không thể đến được với nhau. Duyên đã định, phận đã buộc”, tài khoản Đ.V.Q viết dưới dòng tâm sự của anh bạn.
“Có khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm. Tiếc nuối hay không, những gì đã qua cũng chẳng bao giờ tìm lại được…”, tài khoản Y.S.C viết.
Một số bạn thầm trách người con trai khi có không biết trân trọng, mất lại tiếc nuối. “Đấy! Cứ bảo anh lo làm đi, lo học đi, anh cứ đi đi. Em không sao, em ổn mà, em tự chăm sóc bản thân… nhưng khi ấy con gái cần con trai bên cạnh. Ban đầu yêu nhau ai cũng quan tâm nhiều nhưng càng về sau con gái càng cần nhiều sự quan tâm hơn mà con trai thì ngược lại”, toàn khoản X.O viết.
Đừng để bản thân phải nuối tiếc bất cứ điều gì khi có thể! Thời gian bên nhau là hữu hạn, không phải vô hạn. Không chỉ người yêu mà cả gia đình nữa!
Theo Mina/Saostar