Tôi là Hùng, năm nay tôi 28 tuổi, hiện tại tôi đang làm việc cho một công ty bất động sản. Nói ra chuyện của mình, tôi cảm thấy xấu hổ và không biết nên chia sẻ cùng ai.
Tôi và Hạnh yêu nhau từ khi cô ấy đang học năm cuối đại học. Tính đến nay, chúng tôi đã ở bên nhau được gần 2 năm. Tôi dự định sau khi Hạnh xin được việc làm và ổn định công việc, tôi sẽ cầu hôn cô ấy.
Hạnh ra trường được gần 1 năm nay nhưng vẫn chật vật xin việc. Có nơi cô ấy nói lương trả thấp, có nơi thì đòi hỏi kinh nghiệm và không nhận một sinh viên mới ra trường như cô ấy. Mãi không tìm được công việc phù hợp, người yêu tôi chán nản lắm. Tôi cũng rất thương cô ấy vì suốt ngày phải đi làm thêm gửi tiền về cho gia đình còn phải gửi đơn xin việc ở rất nhiều công ty.
Nhà người yêu tôi cũng rất hoàn cảnh. Bố Hạnh bị tai nạn công trình cách đây 10 năm, bây giờ sức khoẻ rất kém gần như không thể làm được việc gì. Cả nhà trông chờ vào vườn rau nhỏ cạnh nhà và những đồng tiền Hạnh đi làm thêm gửi về.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi đã từng tự hào và nể phục người yêu mình vì cô ấy rất kiên cường, bản lĩnh. Một người con gái có thể sống ở đất thành phố, đã vậy còn lo cho bản thân và biết kiếm tiền nuôi gia đình chắc chắn là một người đáng trân trọng.
Tôi cũng từng hỏi Hạnh về các công việc làm thêm, chỉ nghe cô ấy trả lời là đi bán hàng và làm pr cho các nhãn hàng. Nói chung Hạnh kể với tôi, cô ấy làm rất nhiều công việc vì thế tôi không nhất thiết phải tra hỏi từng chuyện một. Tính tôi cũng không thích quản lý người yêu quá mức. Hơn nữa đặc thù nghề nghiệp của tôi đòi hỏi sự linh động thời gian nên tôi không thể bỏ thời gian để theo dõi, tìm hiểu chính xác việc mà người yêu đang làm.
Nhưng điều gì cũng không thể giấu mãi, nhất là những chuyện giả dối mà Hạnh đã giấu tôi. Sáng qua khi tôi đang uống cà phê bàn công việc cùng một người bạn thì thấy công an đến kiểm tra một quán karaoke ngay bên cạnh quán cà phê chúng tôi ngồi.
Tôi và bạn khá tò mò nên ngồi ở ngoài theo dõi. Một lát sau, công an trở ra và dẫn theo vài cô gái ăn mặc hở hang đưa lên xe để về đồn. Khi tôi quay đi và về lại chỗ ngồi thì người bạn của tôi vỗ vai: "Này, nhìn xem kia có phải người yêu cậu không?". Tôi nhìn về phía mà người bạn mình đang chỉ. Người con gái ấy đang cúi gằm mặt xuống, quấn người trong một chiếc chăn mỏng, tôi dõi theo và chết điếng khi nhận ra đó chính là Hạnh, người yêu của tôi.
Giây phút nhìn thấy Hạnh, tôi loạng choạng suýt ngã. Chiếc xe lăn bánh, tôi vội vã chạy theo và gọi Hạnh: "Hạnh, có hiểu lầm gì không? Họ có bắt nhầm em không? Em giải thích đi". Đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là những giọt nước mắt lăn dài trên má Hạnh. Cô ấy đã phản bội tôi. Nói đúng hơn thì cô ấy chưa từng thuộc về mình tôi. Tôi bắt taxi đến đồn công an và biết sự thật là người yêu tôi là một trong số những cô gái bán dâm của quán karaoke trá hình ấy.
Tôi xấu hổ với đồng nghiệp, nhục nhã với bản thân. Có lẽ khi gặp lại tôi, Hạnh sẽ tiếp tục biện minh về công việc mà cô ấy đang làm. Nhưng làm sao tôi có thể tha thứ cho cô ấy được chứ? Tôi mất niềm tin vào tình yêu quá, chẳng lẽ người con gái mà tôi yêu và định lấy làm vợ lại làm những chuyện đáng xấu hổ vậy sao?
Theo Helino