Cứ tưởng có tấm bằng trung cấp nấu ăn sẽ dễ dàng xin việc nhà hàng hay chí ít là một bếp ăn tập thể nào đó trong thành phố, nhưng mơ ước của tôi không thành hiện thực khi mà tôi đội nắng, đội mưa, hít đủ bụi đường của nơi phố thị rồi cuối cùng cũng phải lê chân về nhà trọ rẻ tiền nằm thở dài ngao ngán, thất vọng vì chẳng có nơi nào cần. Các ông chủ, bà chủ thậm chí còn không nghe tôi trình bày, không buồn nhìn dù chỉ một lần tấm bằng có dấu đỏ chứng nhận sức học của tôi sau mấy năm tôi miệt mài phấn đấu.
Buồn, nản tôi quyết định trả phòng trọ, khăn gói trở về miền quê nghèo nơi tôi đã được bố mẹ sinh ra, nuôi ăn, nuôi học và hi vọng một tương lai tươi sáng để tôi đổi đời sau khi có chút vốn nghề lận lưng!
Tưởng rằng cái bằng để kiếm cơm của tôi phải xếp xó, cuộc đời tôi sẽ nối tiếp công việc bới đất lật cỏ của bố mẹ mà nuôi thân. Không ngờ nhờ có vốn của nhà nước, con đường liên huyện bấy lâu nay nằm trên giấy đã được khởi công. Đường mở tới đâu làng tôi lột xác tới đó, đất ruộng bạc màu của gia đình tôi hóa tiền, hóa vàng khi nó cặp sát chân con đường mới. Thấy đây là cơ hội làm ăn, tôi đề xuất với bố mẹ bán một phần đất, cho tôi đủ tiền mở quán cơm bình dân, tôi mạnh dạn khẳng định với bố mẹ có đường, có quán là có khách.
Thực đơn do tôi chọn, tôi đứng bếp nấu món, chị gái tôi cùng hai cô em con ông chú ruột phụ chuẩn bị thịt cá, rau dưa, bưng bê và dọn dẹp. Chợ làng ngay gần nhà nên chuyện để có thức ăn tươi, ngon, rẻ không phải là nỗi lo của tôi.
Ngày khai trương quán khách đến kín ghế khiến bố tôi phấn khởi cứ nắc nỏm với mẹ tôi rằng thật bõ công bố mẹ vất vả nuôi tôi ăn học. Không ham lãi cao mà tôi trung thành với tiêu chí tích tiểu thành đại, năng nhặt chặt bị, lãi ít nhưng đông khách, giữ được khách lâu dài với cửa hàng là thắng lợi rồi.
|
Cô gái có tên là Ngoan, 19 tuổi, em đúng là ngoan như tên gọi của mình. (Ảnh minh họa) |
Một buổi tối muộn quán tiếp hai anh em người ở tỉnh xa lỡ đường. Cô em rất trẻ, hiền hậu và nói năng nhẹ nhàng khiến tôi có cảm tình với họ. Khi biết được người anh đang đưa em gái mình ra thành phố tìm việc vì gia cảnh ở trong quê rất khó khăn. Vốn đã trải qua những ngày tháng mòn chân đi xin việc và nỗi buồn tủi khi chẳng ai quan tâm đến mình, nên tôi quyết định nhận cô gái xa lạ vào làm ở quán, sau khi đã xem kĩ giấy tờ tùy thân của cô.
Cô gái có tên là Ngoan, 19 tuổi, em đúng là ngoan như tên gọi của mình. Ngoan không nề hà bất cứ việc gì khi tôi giao cho em, em nhanh chóng chiếm được sự quí mến của mọi người làm công trong quán.
Ngay tháng lương đầu tiên Ngoan đã làm tôi càng thêm yêu quý khi em chỉ giữ lại vài chục nghìn tiêu vặt, còn bao nhiêu đưa cho anh trai mang về quê phụ bố mẹ nuôi các em ăn học. Ngoài công việc ở quán Ngoan cũng luôn giành sự chăm sóc cho tôi, từ cốc nước cam em tự tay pha cho tôi giải khát, đến tỉ mẩn ngồi giặt tay bộ quần áo diện phố của tôi vì sợ giặt máy sẽ hỏng dáng quần áo làm tôi thấy ngày càng gần gũi với em.
Rồi Ngoan bất ngờ chủ động bày tỏ tình yêu với tôi, nghĩ em hiền hậu, tốt bụng lại là con nhà lành nên tôi vui mừng đón nhận Ngoan. Sẵn tiền bán hàng tôi không tiếc đầu tư cho Ngoan từ thời trang đến xe máy mới rồi đưa cho em một số tiền khá lớn để giúp đỡ gia đình em ở quê.
Thế mà cuối cùng tôi đã bị Ngoan lừa khi cách đây một tuần người thanh niên Ngoan gọi là anh trai đến quán xin phép tôi cho Ngoan đi thăm người bà con bị ốm cùng anh. Ngay tối hôm đó Ngoan đã gọi điện cho tôi rằng em cảm ơn tôi đã cho em của cải, tiền bạc để em lên xe hoa với người yêu là anh trai trá hình mà tôi đã biết mặt…
Theo Ngọc Hà/Tiền Phong