Cho đến giờ, nếu ai hỏi tôi điều gì khiến tôi tự hào nhất thì có lẽ chính là mối tình hơn 6 năm trời của tôi và vợ sắp cưới. Chúng tôi học cùng cấp 3, lên thành phố khi trở thành sinh viên và vẫn giữ tình cảm ấy đến tận bây giờ. Cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Có thể nói, tình yêu của chúng tôi còn đẹp hơn cả truyện khi hai đứa luôn giữ gìn, trân trọng nhau.
Vợ sắp cưới của tôi đẹp lắm. Cô ấy không những đẹp mà còn ngoan ngoãn. Tuy nhiên suốt 6 năm gắn bó bên nhau, chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn bởi vì tôi muốn dành điều thiêng liêng đó cho đêm tân hôn. Tôi luôn chung thủy vì nghĩ rằng chẳng có ai xứng đáng hơn cô ấy nữa.
Chúng tôi tốt nghiệp đại học rồi đi làm. Cuộc sống trốn thành thị đầy bon chen và áp lực, lương của chúng tôi thì có hạn nên hai đứa khá chật vật. Gia đình đôi bên cũng không có điều kiện nên hai đứa tôi phải thuê nhà trọ sống khá vất vả.
Thế rồi trong vòng 1 năm trở lại đây, công việc của cô ấy thuận lợi. Cô ấy làm cho một công ty, lương lậu cũng khá. Nhưng đồng nghĩa với nó là việc cô ấy phải đi công tác thường xuyên. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ bạn gái mình, thậm chí tôi còn mừng vì sự nghiệp của cô ấy phát triển, được coi trọng trong công ty, thu nhập cũng cao.
|
Chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn bởi vì tôi muốn dành điều thiêng liêng đó cho đêm tân hôn. Tôi luôn chung thủy vì nghĩ rằng chẳng có ai xứng đáng hơn cô ấy nữa. (Ảnh minh họa) |
Cách đây 3 tháng, cô ấy thông báo với tôi đã mua được một căn chung cư để làm chỗ “chui ra, chui vào” cho hai đứa sau khi cưới. Tôi không tin nổi vào tai mình khi chỉ trong một thời gian ngắn cô ấy đã kiếm được khoản tiền lớn đến vậy. Cô ấy giải thích rằng một phần là cô ấy tích cóp được, phần khác là công ty hỗ trợ mua, sau này trừ dần vào lương hàng tháng.
Chúng tôi hạnh phúc hân hoan đi sắm sửa cho ngôi nhà mới của mình. Ra tết chúng tôi sẽ làm đám cưới. Trước đây có nằm mơ tôi cũng không thể hình dung được có ngày hai đứa lại mua được căn nhà ở cái thành phố đắt đỏ này. Càng nghĩ thế tôi lại càng phục và càng thương vợ sắp cưới của mình khi cô ấy đã phải vất vả rất nhiều để có được ngôi nhà.
Có ai ngờ, cách đây 2 tuần tôi mới biết sự thật. Tôi nhìn thấy trong điện thoại của vợ sắp cưới những bức hình ghê tởm của cô ấy bên tay sếp già hơn cả chục tuổi. Không cần phải suy đoán quá nhiều, tôi thừa thông minh để hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Hắn ta đang đi công tác xa, nhớ nhung người tình nên gửi mấy tấm hình thân mật cho vợ sắp cưới của tôi.
Tôi đã tát cô ấy một cái trời giáng. Tôi có cảm giác mình bị phản bội một cách đầy đau đớn. Cô ấy bưng mặt khóc nhưng rồi cô ấy đã trách cứ tôi: “Nếu anh tài giỏi như người ta thì em đâu đến nỗi phải chấp nhận làm bồ nhí cho ông ta. Bao năm ra trường anh cũng không làm được việc gì cả. Ông ta hứa sẽ mua cho em một ngôi nhà nếu em làm nhân tình cho ông ta trong vòng 1 năm ông ta ở Việt Nam. Vì thế, em đã phải chấp nhận làm việc này chứ lòng em nào có sung sướng gì”.
Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của cô ấy khi phải làm công việc này. Có lẽ đúng là cô ấy vì muốn được có một ngôi nhà, một tổ ấm cùng tôi nên đã chấp nhận làm điều có lỗi cho tôi. Dù đã thuyết phục mình bằng suy nghĩ đó nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật này.
Giờ tôi phải làm gì? Nếu tôi bỏ cô ấy thì thương, bởi vì cô ấy đã cố gắng làm điều tồi tệ đó vì tương lai của chúng tôi, nếu tôi chấm dứt tất cả, cô ấy sẽ khổ đau. Nhưng bảo tôi tha thứ, tôi sợ mình sẽ không làm được vì điều đó ám ảnh tâm trí tôi mỗi ngày. Tôi đã giữ gìn cho cô ấy bao năm qua vậy mà cuối cùng vì tiền cô ấy lại bán rẻ thứ quý giá nhất của mình cho người đàn ông khác.
Tôi phải làm gì đây?
Theo Minh Phú/Dân Việt