Nhà tôi ở nông thôn rất nghèo, bố còn bị bệnh. Có thể nói mẹ tôi gánh vác tất cả gia đình này, nuôi lớn tôi, cho tôi đi học đại học, mọi việc đều không dễ dàng gì. Mẹ tôi có lẽ vì áp lực nhiều năm như vậy nên tính tình cũng không được dễ chịu, nhiều người nói mẹ cay nghiệt, khó tính.
Bạn gái tôi từ nhỏ đã là kiểu con gái công chúa, yêu nhau 4 năm cũng được tôi chiều thành ra bướng bỉnh, mỗi lần cãi nhau hay giận dỗi vô cớ đều là tôi phải mua quà đến xin lỗi. Tuy nhiên, bất chấp tất cả, tôi vẫn không thể buông bỏ mối quan hệ này. Vì vậy tôi đã cầu hôn và muốn tiến tới tương lai với cô ấy.
|
Chẳng lẽ cả quãng đời còn lại, tôi phải sống trong đau khổ, cô độc sao? (Ảnh minh họa) |
Sau đó cha mẹ hai bên bàn về hôn sự, hai bên cũng vì những rắc rối nên khá khó chịu, vì nhà tôi không mua nổi nhà, tôi cũng chưa có tích lũy gì, nhưng bố mẹ vợ tạo điều kiện, bảo thuê nhà, chỉ cần ở trong một khu cao cấp là được. Họ bảo rằng, không thể kết hôn xong mà con gái của họ phải sống khổ sở. Tôi đồng ý.
Tiếp đến là chuyện cỗ bàn bởi nhà bạn gái tôi có tiền nên muốn tổ chức hôn lễ thật lớn cho nở mày nở mặt một chút, tất cả đều theo một tiêu chuẩn khá cao. Mẹ tôi thì lại tiết kiệm, nói chỉ làm hơn 50 mâm là đủ.
Về sau nhà vợ tôi đưa tiền làm đám cưới thật hoành tráng theo đúng ý họ, mẹ tôi cảm thấy mất mặt nhưng vẫn đồng ý làm theo. Vốn dĩ mọi việc có thể xong xuôi nhưng tôi không ngờ trong lễ cưới, mẹ tôi và bạn gái lại cãi nhau vì chuyện tiền lễ cưới.
Mẹ tôi đề nghị cầm tiền mừng đám cưới của chúng tôi để lo liệu cuộc sống sau này nhưng vợ tôi nhất định đòi giữ. Họ cãi nhau đến mức không giải quyết được và mẹ tôi tát cô ấy một cái.
Khi đó tôi chết đứng mất một lúc, nhớ lại có lần vì tôi không đến đón cô ấy tan làm, mà nửa tháng trời cô ấy không thèm đoái hoài gì đến tôi. Lần này lại bị tát trong lễ cưới như vậy, hôn lễ này liệu có thành không đây?
Tôi vội nhìn xem bố mẹ vợ tôi thái độ thế nào vì ông bà đã nuông chiều cô ấy từ nhỏ, có thể nói chưa bao giờ dám đánh con một lần. Liệu chuyện này có làm họ phát điên không?
Cô ấy khóc, chạy đến chỗ bố mẹ nói: "Con không muốn cưới nữa, chưa về nhà anh ấy mà đã bị đánh, về rồi nhất định sẽ bị ức hiếp không ra gì!".
Tôi lo sợ nhà vợ tôi tức giận sẽ dẫn cô ấy đi nên đến xin lỗi cô ấy, thậm chí còn quỳ xuống xin lỗi bố mẹ vợ, xin họ tha thứ cho mẹ tôi. Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều, chỉ biết hôn lễ này nhất định phải hoàn thành. Tôi nói muốn cưới cô ấy, đời này muốn sống cùng cô ấy.
Nhưng điều tôi không ngờ là họ lại không hề tức giận, mà lại còn rút ra tấm thẻ có vài trăm triệu đưa tôi.
Mẹ cô ấy nói: "Nhà chúng tôi từ nhỏ đã nuông chiều nó, tính tình của nó chính chúng tôi cũng không chịu được, cậu yêu nó cũng khổ sở bội phần, sau này mong cậu bao dung với nó một chút".
Tôi vẫn chưa biết có nên nhận hay không thì bà ấy đã nói tiếp: "Tính tình của nó nếu như sống với mẹ cậu nhất định sẽ có chuyện, tôi thấy hay là hai đứa đến nhà chúng tôi ở, tôi sẽ giặt giũ nấu cơm cho, không cần mẹ cậu đoái hoài. Số tiền này, tôi cho cậu làm vốn, đợi khi hai đứa có thể tự mua nhà được thì dọn ra riêng, cậu xem có được không?".
Tôi liền nói: "Sao có thể thế được, mẹ con sống một mình, con không yên tâm được".
Thế nhưng mẹ vợ kiên quyết, bà nói thẳng: "Cậu xem con gái nhà chúng tôi hôm nay đã bị ăn một cái tát, ngay trong lễ cưới. Nếu ở chung một nhà không phải sẽ loạn hay sao, cậu nghĩ đi, xem có hợp lý hay không?".
Cuối cùng, tôi lau nước mắt hủy bỏ hôn lễ. Hiện tại, tôi vô cùng suy sụp, thực sự không biết làm gì. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau ra tôi, nuôi nấng tôi, chăm sóc tôi, cho tôi tất cả từ khi sinh ra đến nay.
Vợ là người tôi yêu thương, muốn cả đời chiều chuộng, bao che, dung túng cho cô ấy. Thế nhưng mẹ tôi và cô ấy không thể hòa hợp với nhau, tôi chỉ được chọn một. Chẳng lẽ cả quãng đời còn lại, tôi phải sống trong đau khổ, cô độc sao? Xin bạn đọc cho tôi một lời khuyên, giúp tôi sáng suốt trở lại.
Theo Tư Tuyền/Dân Việt