Tôi năm nay 25 tuổi, tôi và bạn trai đã yêu nhau hơn 1 năm nay. Bạn trai tôi năm nay 29 tuổi, anh là người khá chững chạc, điềm đạm. Tuy nhiên, khi đi bên tôi, anh ấy hay u buồn khiến chính tôi cũng không hiểu. Tôi yêu anh ấy rất nhiều, cuộc đời này nếu không cưới được anh ấy, tôi nguyện sống một mình. Một năm sau khi yêu nhau, tôi đưa anh về nhà để gặp gia đình tôi.
Ngày hôm đó, thời tiết đặc biệt đẹp, bầu trời xanh và những đám mây trắng và không khí trong lành. Tất cả đều ngọt ngào và hạnh phúc như tâm trạng của tôi. Khi chúng tôi về nhà, bố mẹ tôi đón tiếp bạn trai tôi rất nồng nhiệt, duy chỉ có em gái tôi, khi nhìn thấy anh ấy chỉ chào 1 câu và bỏ lên phòng.
|
Hình minh họa.
|
Yến và tôi là một cặp song sinh. Bố mẹ chỉ có 2 chị em tôi. Yến sinh sau tôi vài phút, cô ấy trông rất giống tôi nhưng tính cách của 2 chị em tôi hoàn toàn khác biệt. Yến thì khá sôi nổi, vui tươi còn tôi thì nhỏ nhẹ, điềm tĩnh. Em gái rất yêu thương và bảo vệ tôi. Chúng tôi đã bên nhau từ bé, cùng lớn lên, cùng học hành, tình cảm chị em của 2 đứa không gì sánh bằng.
Đến giờ ăn, Yến vẫn không xuất hiện và ăn cơm cùng cả nhà. Mẹ tôi nói rằng em bị cảm lạnh, trong người khó chịu nên muốn được nghỉ ngơi trong phòng. Tôi đành lấy một chút thức ăn bỏ vào bát để phần cho em rồi tiếp tục bữa cơm với gia đình.
Mời độc giả xem video "Yêu đúng người nhưng sai thời điểm". Nguồn YouTube:
Đến chiều khi tôi vào phòng hỏi thăm em gái ốm, em nói không sao và nói: “Chị ơi, em rất vui vì chị đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Chúc chị luôn hạnh phúc như bây giờ.” Nói rồi, em ôm tôi thật chặt, tôi cảm thấy nước mắt em đang rơi xuống.
Tối đến, khi mọi người chuẩn bị đi ngủ, mẹ tôi chuẩn bị cho bạn trai tôi một phòng riêng. Nửa đêm hôm đó, tôi thức dậy và vào nhà vệ sinh vì tối đó tôi đã uống khá nhiều nước ngọt. Đột nhiên, tôi nghe thấy âm thanh bên ngoài ban công. Tôi tò mò nhìn ra và phát hiện ra em gái tôi và bạn trai tôi đang đứng nói chuyện với nhau.
"Anh à, anh đừng như thế nữa. Chị gái em yêu anh rất nhiều. Chị ấy không thể sống mà không có anh. Chúng ta hãy quên đi những gì đã xảy ra".
"Em quên được nhưng anh không quên được. Em đã phải hy sinh quá nhiều cho cô ấy. Vì cứu cô ấy, em đã không thể sinh con. Anh vì bất đắc dĩ mới phải quen với chị em. Nghe anh nói này, anh không sợ không có con. Chúng ta sẽ sống bên nhau rồi nhận con nuôi có được không em?’
"Không, anh làm như vậy là quá ích kỷ rồi, em không thể làm tổn thương chị em. Làm sao em có thể cướp mất hạnh phúc của chị ấy?”
"Nếu em không đồng ý thì anh cũng không thể cưới chị em được. Anh nghĩ rằng nếu ở bên cô ấy, anh cũng không hạnh phúc".
Tôi đứng nghe mà nước mắt chảy ròng ròng từ lúc nào không biết. Tôi không có đủ can đảm để nghe tiếp cuộc trò chuyện của họ nữa. Người mà anh ấy yêu lại chính là em gái tôi. 5 năm trước, 2 chị em tôi đi xe khách và chiếc xe đó gặp nạn, vì cứu tôi, em gái tôi đã không thể sinh nở nhưng em vẫn giấu giếm tôi. Em gái tôi thật quá đáng thương, em chỉ biết nghĩ đến tôi và không bao giờ chịu nghĩ cho bản thân mình.
Tôi khóc suốt đêm đó và sáng hôm sau, tôi đã chia tay với bạn trai và nói anh ấy hãy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
Tôi nghỉ làm và dành 1 tháng để đi du lịch khắp nơi. 1 tháng sau, tôi nhận được tin nhắn từ bạn trai cũ: “Cám ơn em, Yến đã chấp nhận anh. Anh cầu chúc cho em được hạnh phúc".
Tôi không nhắn lại, chỉ biết nở nụ cười trong nước mắt.
Theo Minh Nguyên/Dân Việt