Tôi mới lấy chồng được 2 năm và vẫn chưa sinh con. Vợ chồng tôi hiện đang ở trọ, dự định khoảng một, hai năm nữa mua được nhà thì mới lên kế hoạch sinh em bé.
Cách đây 5 tháng, tôi và chồng chuyển đến một khu trọ mới. Cạnh phòng trọ tôi là chị hàng xóm tên Nga. Chồng chị ấy vắng nhà gần như quanh năm nên lúc nào cũng chỉ có hai mẹ con lủi thủi với nhau. Nhìn chị chẳng khác gì mẹ đơn thân một mình nuôi con nhỏ mà tôi thấy thương cảm.
Chị Nga tính tình hiền lành, chỉ làm một công việc nhàn tản, còn lại dành thời gian chăm sóc cho cậu con trai nhỏ. Thế nhưng đời sống của mẹ con chị ấy không đến nỗi nào do có chồng lo toan. Chồng chị ấy cứ một, hai tháng mới về thăm vợ con, mỗi lần cũng chẳng ở lại lâu, có lúc còn đi ngay trong ngày.
Tôi chưa lần nào gặp mặt chồng chị Nga vì anh ta ít về thăm vợ, có lần anh về thì hôm đấy tôi lại đi vắng. Cho đến hôm vừa rồi, tôi đã được diện kiến chồng chị hàng xóm. Để rồi khi nhìn rõ mặt người đàn ông đó thì tôi không khỏi run rẩy kinh hoàng.
Người đàn ông đó không ai khác chính là anh rể của tôi. Anh ấy nhìn thấy tôi cũng rất bất ngờ. Trước khi tôi lao vào chất vấn thì anh ấy ngăn tôi lại rồi đề nghị tôi ra quán cafe đầu ngõ nói chuyện.
Trước nay có ai không thầm ngưỡng mộ chị gái tôi vì lấy được anh rể. Hai người yêu nhau từ khi còn là những cô cậu sinh viên, sau 8 năm bên nhau mới đi đến hôn nhân. Suốt thời gian chung sống, anh luôn đối xử tốt với chị chẳng có chỗ nào chê trách.
Nhưng chị gái tôi bị bệnh tim từ nhỏ, chị ấy không thể sinh con. Anh rể bất chấp sự phản đối của gia đình, quyết tâm cưới chị. Sáu năm qua, anh rể chưa bao giờ có ý định ruồng rẫy chị, tình cảm vợ chồng vẫn rất mặn nồng. Bố mẹ anh rể cũng chẳng hề ghét bỏ cô con dâu không thể sinh cháu cho họ. Bây giờ thì tôi đã hiểu, không phải vì họ quá tốt mà bởi vì anh rể đã có phòng nhì với đứa con khác rồi.
Anh rể nói vì cả thanh xuân chị tôi đã dành cho anh nên anh không đành lòng chia tay chị. Cưới về rồi, chị thành vợ anh thì tất nhiên anh phải đối xử tốt với chị. Thế nhưng khao khát được làm bố và trách nhiệm sinh con nối dõi cho bố mẹ thì vẫn phải thực hiện. Do đó cách duy nhất là anh lén lút có con bên ngoài, vậy là vẹn cả đôi đường.
Anh rể thản nhiên bảo tôi tốt nhất hãy coi như không biết gì, làm ầm ĩ lên thì người phải chịu tổn thương chỉ là chị gái tôi mà thôi. Cùng lắm là ly hôn, rồi ai sẽ cưới chị khi mà chị ấy không thể sinh con? Ly hôn rồi ở vậy một mình hay sao?
Tôi giận sự trơ trẽn của anh rể nhưng cũng phải công nhận những điều anh ta nói là đúng. Mong ước có con có cháu của gia đình anh rể là hoàn toàn chính đáng. Song nghĩ đến chị gái mà tôi thấy thương chị quá. Tôi nên làm thế nào? Làm ngơ bí mật của anh rể, để mặc chị gái sống trong thứ hạnh phúc giả tạo ấy ư?
Theo P.G.G/ Phapluatvabandoc