Anh 30, tôi 25. Anh trải qua hàng chục thậm chí hơn chục mối tình đều nhanh chóng và chớp nhoáng. Tôi thì chỉ có duy nhất hai mối tình đều khắc cốt ghi tâm. Thế nhưng, chuyện quá khứ tôi không quan trọng lắm, hơn nữa, anh nói với tôi đó là do họ đến với anh chỉ vì mã bề ngoài hoặc túi tiền của anh. Còn tôi, tôi không rõ anh nghĩ thế nào, chỉ cần thấy anh đối xử tốt với tôi là được rồi.
Cũng không phải trẻ nữa nên chúng tôi yêu nhau là xác định sẽ cưới. Hai đứa cũng đưa nhau về ra mắt bố mẹ xong xuôi, được giục cưới rồi nhưng chúng tôi vẫn chần chừ. Lý do là anh chưa tự tin lo được cho tôi.
Tôi cũng chỉ khẽ thở dài mỗi lần anh nói ra lý do đó để ngụy biện cho việc trì hoãn đám cưới nhưng cũng không biết gì hơn. Bởi lẽ, tôi không thể gây sức ép cho anh, càng không thể bỏ anh chỉ vì anh chưa muốn cưới.
Thế nên, chúng tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ yêu đương bình thường, cuối tuần tôi tới phòng anh chơi, nấu nướng, ăn uống rồi đi xem phim hoặc đi dạo một chút.
|
(Ảnh minh họa) |
Hôm đó, như thường lệ anh đón tôi tới phòng. Tuy nhiên, hai đứa tôi mua thiếu đồ để nấu bữa trưa nên anh bảo tôi vào phòng, anh chạy xuống dưới mua. Vào đó, tôi bày biện rau củ ra rồi ngồi ở bàn làm việc của anh nghỉ ngơi một chút.
Thấy có cuốn sổ bìa da khá đẹp, tôi hơi tò mò nên cầm lên, mở ra xem. Bất ngờ trong đó là nhật kí tình phí của anh. Mọi chi phí chúng tôi đi ăn, đi chơi, thậm chí là tiền gửi xe, tiền trà đá anh cũng ghi lại.
Khi thấy anh về, tôi hốt hoảng gập lại, ngồi im như đang suy nghĩ điều gì. Anh cười, hỏi tôi:
- Làm gì mà ngẩn ngơ thế?
- Hì, em ngồi nghĩ vẩn vơ trong thời gian chờ anh thôi.
Tôi không biết phải nói với anh thế nào. Cũng không hiểu được cảm xúc trong lòng mình. Tôi thấy hơi hụt hẫng, hơi xa cách với người đàn ông này.
Bởi lẽ, tại sao anh không ghi vào sổ chi tiêu chung mà lại phải ghi riêng nhật ký tình phí? Rồi tại sao anh lại chi li tới mức từng vé xe, tiền uống trà đá cũng phải liệt kê vào? Tôi cảm thấy anh có chút gì đó tính toán, keo kiệt. Tôi hoang mang không biết có nên gắn bó và chờ đợi con người này nữa hay không?
Thấy tôi cả buổi hôm đó trầm ngâm và ít nói hơn hẳn mọi ngày, anh hỏi tôi:
- Em có chuyện gì buồn à? Hay em giận anh, sao cứ im im thế?
Thấy cứ giữ mãi trong lòng chẳng được việc gì, chỉ mỗi mình mình chịu ấm ức, tôi đánh liều hỏi:
- Anh, anh cọi em là gì? Anh có cảm thấy tiếc nuối thời gian, tiền bạc khi bên em không?
- Em nói gì thế, chúng mình đang trong mối quan hệ như thế nào đương nhiên em phải hiểu hơn ai hết chứ.
- Thế anh trả lời tiếp vế sau đi!
- Sao em hỏi như thế?
- Vì em đọc được cuốn nhật ký tình phí của anh. Tại sao anh lại ghi chép rõ ràng, rành mạch từng cốc trà đá 3.000 đồng với em vậy?Anh tính toán chi li vậy à?
- À ra là em buồn vì chuyện này. Con trai việc ghi chép, tính toán có gì là sai? Hơn nữa, anh còn chưa biết chúng ta có đi tới đâu hay không, ghi chép lại sau này còn biết đã đầu tư cho em thế nào.
Tôi thực sự sốc trước câu nói "không biết đi đến đâu không". Anh ta nghĩ tôi đang là cô bé 18 nữa hay sao mà còn yêu chơi, yêu bời? Và không lẽ, sau này anh ta chia tay thì sẽ đòi lại tôi số tiền đã chi đó à?
Nghĩ tới đây thôi, tôi đã không thể chịu nổi người đàn ông này. Tôi lập tức đứng dậy, bảo:
- Thế anh cộng sổ đi, có gì tôi sẽ trả cho anh. Chúng ta dừng lại tại đây.
Anh ta sững sờ nhìn còn tôi quay bước không một lần nhìn lại. Thì ra, lý do mà tới ngần này tuổi đầu anh ta cũng chỉ mãi quay cuồng trong những mối quan hệ chóng vánh vì vậy.
Theo Helino