Hồi còn bé, tôi từng rất giận mẹ mình. Bởi bà đã mang theo em trai ra đi mà bỏ lại tôi với bố và nhà nội. Hồi đó, tôi còn thường xuyên nghe những tin tức không tốt đẹp về mẹ. Dần dần, tôi cảm thấy mẹ là người phụ nữ cạn tình cạn nghĩa.
22 năm tôi và mẹ không gặp nhau. Cho đến tháng trước, em trai đến tìm tôi. Em tôi đen đúa, khổ sở, trên người còn mặc một bộ quần áo thợ sơn nước. Ban đầu tôi không chịu gặp nhưng em trai năn nỉ, van xin nên tôi miễn cưỡng mở cửa nhà cho em ấy vào.
Vừa vào nhà, em đã đưa tôi một bọc nhỏ, bên trong là 22 chiếc nhẫn vàng. Em ngậm ngùi nói đó là tài sản mẹ tích cóp từng năm để dành cho tôi. Giờ nghe tin tôi sắp lấy chồng, bà nhờ em trai đem vàng đến đưa tôi vì không dám gặp mặt tôi.
Tôi đẩy số vàng lại về phía em trai và nói thẳng sẽ không nhận bất cứ đồng tiền nào từ phía mẹ hết. Nếu yêu thương tôi, tại sao bao nhiêu năm qua mẹ không tìm đến gặp hay thăm tôi lấy một lần?
Em trai buồn rầu nói mẹ đã từng về thăm tôi nhiều lần nhưng đều bị bố tôi cấm cản. Ông không cho mẹ gặp con gái và dọa nếu mẹ gặp tôi thì sẽ đánh tôi. Thương con, mẹ tôi chỉ đành đứng từ xa nhìn con cho vơi nỗi nhớ hoặc thỉnh thoảng nhờ người đem đến trường cho tôi vài hộp sữa.
"Bố suốt ngày uống rượu rồi đánh mẹ. Cực chẳng đã mẹ mới phải dắt hai đứa con bỏ trốn khỏi nhà. Nhưng bố phát hiện ra rồi giằng co với mẹ và giành lại chị. 22 năm nay, mẹ chưa bao giờ quên chị nhưng bà không đủ dũng khí để đối diện với chị. Mẹ đang bệnh mà không đụng tới số vàng này là chị đủ hiểu tình cảm mẹ dành cho chị rồi chứ?"
Tôi ngây ngốc nhìn em trai. Sau một lúc, tôi hỏi em về nơi ở của mẹ, em đỏ hoe mắt bảo mẹ đang ở nhà trọ một mình. Sau khi em lấy vợ, mẹ không chịu ở với con trai và con dâu vì sợ làm phiền cuộc sống của các con. Em tôi nói mãi mẹ vẫn không thay đổi quyết định.
Tối đó, tôi hỏi bố về những gì em trai mình nói. Bố tôi cúi mặt thừa nhận tất cả và nói đã hối hận lắm rồi. Giờ ông cũng muốn gặp lại mẹ để nói lời xin lỗi. Những gì bố thừa nhận chẳng khác nào tạt nước vào mặt tôi. Vậy mà, bao nhiêu năm qua, tôi lại uất hận chính người mẹ tội nghiệp, đáng thương của mình.
Theo lời em trai, tôi tìm đến chợ và đứng từ xa nhìn mẹ. Mẹ gầy gò, ốm yếu trong bộ đồ bà ba cũ kĩ ngồi bán rau ở chợ. Nhìn người phụ nữ ấy, nước mắt tôi rơi lã chã.
Tôi ngồi trong quán nước đợi đến chiều tối rồi đi theo mẹ về căn nhà trọ nhỏ xíu nằm trên con dốc. Khi mẹ lúi húi dọn đồ, tôi gọi bà. Mẹ quay lại nhìn tôi, ánh mắt kinh ngạc rồi bật khóc. Mẹ con tôi ôm lấy nhau mà khóc tức tưởi sau 22 năm ròng rã.
Giờ tôi khuyên mẹ về sống với tôi nhưng bà kiên quyết không đi. Mẹ nói sợ làm phiền con cái, sợ trở thành gánh nặng của con. Vả lại, bà cũng không muốn đối diện với bố tôi nữa. Tôi hiểu nỗi đau của mẹ nên càng da diết muốn ở gần bà. Hay tôi chuyển đến ở trọ với mẹ một thời gian rồi xây nhà riêng? Tôi chỉ sợ chồng chưa cưới của mình không đồng ý.
Theo phunuvietnam.vn