Tôi có người yêu hơn tôi 1 tuổi, yêu nhau đã được 4 năm. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên năm 3, đến khi ra trường, công việc ổn định, thấy tình cảm đã chín muồi nên quyết định về ra mắt gia đình 2 bên để xin cưới.
|
Tôi bị anh lừa suốt 4 năm yêu nhau. (Ảnh minh họa) |
Anh ấy dù không giàu, nhưng lại rất chiều chuộng tôi. Lúc còn yêu nhau, anh thường kể về gia đình mình. Anh nói bố anh là bảo vệ của một công ty may, mẹ anh có một tiệm may nhỏ ở nhà chuyên sửa chữa quần áo cho những người trong làng. Anh nói nếu tôi yêu và lấy anh sẽ rất vất vả vì tất cả sẽ phải tự lập, bố mẹ không có điều kiện giúp đỡ, anh cũng mới đi làm được vài năm. Nhưng bố mẹ tôi đều thuần nông cả, nên tôi thấy việc đó là dĩ nhiên, thậm chí còn không cảm thấy áp lực vì gia đình anh cũng giống như nhà tôi.
Từ thời sinh viên, sáng đi học, chiều anh vẫn thường đến làm bốc vác ở kho bãi một công ty may ở ngoại thành Hà Nội. Đến khi đi làm tại một công ty lớn, anh vẫn tranh thủ ngày nghỉ đến đó làm thêm. Khi tôi khuyên anh nên dành thời gian nghỉ ngơi, thì anh chỉ cười nói rằng làm ở đó mọi người đều rất quý, nên thỉnh thoảng anh đến làm cho vui.
Những ngày yêu nhau, địa điểm hẹn hò của chúng tôi thường là những quán trà đá vỉa hè. Đến khi anh đi làm, thì thỉnh thoảng chúng tôi đi trà sữa, cafe 1 lần 1 tuần.
Nhiều khi nhìn anh vất vả mà tôi thương đến chảy nước mắt. Nhưng đó là suy nghĩ của tôi, còn thực tế lại khác xa.
Tuần trước tôi có về nhà anh ra mắt lần đầu. Khi ngồi trên xe tôi rất lo lắng, anh không ngừng trấn an tôi, anh bảo bố mẹ anh chất phác, rất dễ tính nên tôi không cần phải lo.
Sau hơn 2 tiếng ngồi xe, chúng tôi dừng ở trước một khu nhà rộng hàng trăm mét vuông như một biệt phủ giữa làng.
Tôi tưởng rằng xe dừng ở đây rồi chúng tôi sẽ đi bộ về nhà anh, không ngờ vừa xuống xe, mẹ anh đã bước ra từ căn biệt thự đó đón chúng tôi vào nhà.
Tôi sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi lắp bắp chào hỏi, rồi quay sang hỏi anh, đây là đâu. Anh cười thản nhiên, xoa đầu tôi bảo, đây là nhà anh. Tôi lẩm bẩm: "Sao anh nói bố anh là bảo vệ, mẹ anh là thợ may, nhà anh nghèo cơ mà"? "đây là đâu"? "sao anh lại đi bốc vác".
Anh vừa cười vừa kéo tay tôi vào nhà vừa thì thầm, "được rồi, vào đi rồi em sẽ biết".
Thì ra bố anh không phải bảo vệ, mà là giám đốc của một chuỗi các công ty sản xuất thời trang, mẹ anh vẫn có thêm tiện may ở nhà nhận làm hàng thiết kế riêng và quản lý 1 chuỗi các cửa hàng thời trang tại tỉnh.
Nơi anh đến làm bốc vác cũng là chi nhánh công ty của gia đình anh. Anh ấy không đến để làm bốc vác mà đến để học hỏi và tập quản lý kinh doanh.
Tôi đã rất bỡ ngỡ khi lần đầu bước vào một căn nhà như vậy, nhưng quả nhiên bố mẹ anh rất thân thiện. Họ nói chuyện gần gũi vô cùng, tôi không hề thấy có khoảng cách. Lúc tôi về mẹ anh còn tặng cho rất nhiều mẫu váy mới và không quên nhắc chúng tôi sớm sắp xếp để bố mẹ anh về thưa chuyện cưới xin với gia đình tôi.
Tôi thấy mình còn hơn cả may mắn.
Theo PV/VOV News