Tôi và chồng là bạn học. Chúng tôi đã yêu nhau từ những năm còn ngồi trên ghế nhà trường. Ra trường, mỗi người đi theo một hướng riêng. Anh xin được học bổng nên đi tu nghiệp nước ngoài còn tôi vào làm việc ở một cơ quan nhà nước.
Thời gian xa cách, chúng tôi vẫn luôn hướng về nhau và tôi đã lên xe hoa cùng anh vào đúng dịp kỷ niệm 9 năm quen biét.
Về sống chung dưới một mái nhà, tuy không còn cảm giác bối rối, ngượng ngùng như những người mới yêu nhưng sự thân thuộc và tình nghĩa lâu năm đã gắn bó chúng tôi lại. Tôi sinh cho anh 1 cậu con trai đầu lòng và cùng anh nâng niu “báu vật” đó.
Đến năm thứ 3 của cuộc hôn nhân, anh tiếp tục nhận nhiệm vụ và sang Singapore làm việc 2 năm. Thời gian anh đi, tôi đã cố gắng hoàn thành bổn phận và vai trò của mình. Không ngờ, ngày trở về, anh lại khiến tôi đau đớn đến cùng cực. Một cô gái đã tìm đến gặp tôi ngay khi anh vừa về nước được 2 tuần.
Đó là một cô gái trẻ, đẹp và lanh lợi. Cô gái ấy nói, anh đã quen và chung sống với cô ta khi cùng làm việc với nhau ở Singapore. Đáng nói hơn, anh cũng thú nhận với tôi về tình cảm với người con gái này. Anh bảo, đó là thứ tình cảm chân thật và đầy say đắm mà anh chưa từng có được khi ở bên cạnh tôi... Tuy nhiên, vì con trai, anh vẫn xin tôi tha thứ và cho anh thời gian để quên đi cảm xúc này.
Câu nói của anh khiến tôi chết lặng, tim tôi như ngừng đập và tôi không thể thở nổi. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Sau đó, tôi òa khóc như một đứa trẻ… Tôi quyết định làm đơn ly hôn và đề nghị anh chấp thuận sau 3 tháng gặm nhấm nỗi ê chề.
Sau khi ly hôn, tôi xin nghỉ việc và vào TP.HCM lập nghiệp. Thời gian trôi qua, tôi vẫn không thể lấy lại được thăng bằng. Tôi khóc cười một cách mất kiểm soát và bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực. Kết quả, tôi phải nhập viện điều trị về sự rối loạn cảm xúc của mình.
Thời gian tôi điều trị, không hiểu lý do gì mà anh biết. Anh đến gặp tôi và chăm sóc tôi mỗi ngày. Anh cũng phối hợp cùng các bác sĩ chữa trị cho tôi. Anh còn quỳ xuống xin lỗi tôi và cầu hôn tôi khi tình trạng bệnh của tôi không còn nữa.
|
Ảnh: Thecatholiccatalogue. |
Sự chân thành của anh lại một lần nữa khiến tim tôi loạn nhịp. Tôi như quay lại thời sinh viên và thấy cuộc sống không thể thiếu anh. Tôi quyết định cho anh cơ hội và chấp nhận mặc váy cưới lần 2 với cùng một chú rể là anh.Nhưng trong đám cưới giản dị với lượng khách mời vô cùng hạn chế của vợ chồng tôi bất ngờ có sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ. Đó không phải là người phụ nữ đã khiến vợ chồng tôi ly hôn, cũng không phải người thân của các vị khách mời.
Tuy nhiên, cô ta lại khiến mặt chồng tôi biến sắc. Đáng nói hơn, trong lớp áo khoác dầy mà cô ta đang mặc để ngụy trang, tôi vẫn nhận ra cô ta mang bầu. Cái thai có lẽ đã chừng 5 tháng.
Cô ta đứng ở góc phòng cưới, mắt nhìn chồng tôi đầy uất hận rồi bất ngờ ôm mặt bỏ chạy khi anh chính thức đeo vào tay tôi chiếc nhẫn cưới mới toanh. Hình ảnh đó khiến tôi chột dạ. Thế nhưng, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh và chờ đến “đêm tân hôn” mới chính thức hỏi chuyện anh.
Anh không biết, cái thai đó là của ai. Tuy nhiên, anh biết, cô gái ấy chưa có chồng và từng dành tình yêu đơn phương cho anh suốt mấy năm nay. Anh cũng thú nhận, sau khi ly dị tôi, anh bị mất phương hướng nên cô ấy đã đến bên cạnh để động viên, an ủi anh… Sau đó, khi phát hiện tôi bị bệnh, anh đã dồn tâm sức cho tôi và bẵng quên đi cô ấy.
Lời thú nhận của anh khiến nước mắt tôi trào ra. Tôi cố cắn môi để tiếng nức nở không bật lên thành tiếng. Thế nhưng, tôi không làm được điều đó. Linh cảm của tôi mách bảo cho tôi biết, có chuyện rất khủng khiếp đang chờ đợi tôi.
Và nếu như chủ nhân của cái thai đó chính là chồng tôi thì cuộc đời thật quá tệ bạc với tôi …
Theo Anh Thư/Vietnamnet