Tôi và Thắng có thể nói là "yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên" khi vừa gặp đã lưu luyến, ấn tượng rồi xin số. Thế nên mãi khi đã trở thành đôi, hai đứa mới bắt đầu tìm hiểu về gia đình, bạn bè của nhau.
Lúc này, tôi hơi lo vì anh là con trai cả, dưới anh có 1 cô em gái kém vài tuổi. Gia đình cũng có điều kiện, xây 1 căn biệt thự 3 tầng to vật vã ngay khu trung tâm phố huyện. Vấn đề là bố mẹ anh không muốn con trai duy nhất ra ngoài sống riêng trong khi gia đình đủ đầy như vậy.
Tôi bần thần, hỏi anh khe khẽ:
- 2 đứa lấy nhau, mình phải về quê và chung sống với bố mẹ hả anh?
Thắng nghe tôi hỏi, bật cười rồi kéo tôi vào lòng:
- Em yên tâm, bố anh hiền lắm. Mẹ anh là giáo viên về hưu, có hơi chút cẩn thận nhưng tâm rất tốt. Bà chưa quát mắng ai nặng lời bao giờ.
Anh chỉ nói vậy là tôi đủ hiểu. Dù sao, cảm xúc buồn khó tả cứ dâng lên trong lòng. Trước giờ, tôi luôn nghĩ lấy chồng mình phải sống riêng. Ấy thế mà tới lúc yêu rồi mới nhận ra việc này khó quá, còn phải tùy thuộc hoàn cảnh nữa. Mà đâu chỉ sống với bố mẹ chồng, tôi còn có cô em chồng chưa lấy chồng nữa.
Mãi 1 lúc lâu sau, tôi mới hỏi lại:
- Thế là mình cũng phải về quê sống luôn hả anh?
- Hai đứa ở lại Hà Nội làm 1 – 2 năm có kinh nghiệm rồi về quê. Hoặc nếu em vẫn luyến tiếc phố thị thì kết hôn xong, chờ tới khi có em bé mình về.
Đương nhiên tôi tiếc. Mục tiêu trước kia của tôi đó là lấy chồng, lập nghiệp ở Hà Nội mà. Nhưng đã yêu vào rồi nói bỏ đâu thể nào bỏ được.
Cuối năm ấy, tôi theo Thắng về quê làm việc và tổ chức đám cưới. Trong mắt bạn bè, tôi thật may mắn được làm dâu nhà giàu, chồng thì đẹp trai.
Bước vào cuộc sống hôn nhân tôi mới thấy trân trọng lúc xưa tự do, tự tại. Dù không phải 1 mình lo cơm nước cho cả nhà nhưng sáng tôi vẫn phải dậy sớm phụ mẹ chồng. Nhiều khi, đi làm về mệt mỏi lắm mà chẳng dám leo lên giường, ngủ 1 giấc bỏ cả cơm như xưa mà đứng bếp giúp mẹ.
|
(Ảnh minh họa) |
Dù bà đúng là không ghê nhưng khá kĩ tính nên 1 cô nàng vụng về như tôi cũng khổ sở. Chưa kể, lại thêm cô em chồng nhiều khi cũng đỏng đảnh khó chiều. Mỗi khi trong nhà có chuyện gì, dù đúng hay sai thì tôi vẫn luôn là người đứng ra xin lỗi trước.
Suốt 3 năm trời, tôi vẫn luôn cố gắng làm tốt mọi việc để cả gia đình chồng hài lòng. Nhưng đúng là được cái này thì mất cái kia, Thắng lại đi ngoại tình. Thời gian gần đây tôi thấy anh có nhiều dấu hiệu lạ, hay đọc tin nhắn rồi tủm tỉm 1 mình. Mỗi khi tôi động vào điện thoại, anh giãy nảy lên như sợ hãi điều gì.
Cho tới tận hôm qua, khi tôi đi làm về thì thấy mẹ và em chồng đang nhỏ to trong bếp. Nghe thấy mẹ nhắc tôi mình, tôi bỗng dừng chân lại, nép vào bên cánh cửa. Mẹ chồng vẫn không hay biết sự hiện diện của tôi, bảo em chồng:
- Con đã đi gặp ả đó rồi đúng không? Làm sao giải quyết cho nhanh gọn đi, mẹ không muốn cái Ngọc nó biết.
- Mẹ bảo con phải giải quyết thế nào, ả đó mặt dày lắm. Nó muốn phá tới cùng đó mẹ. Nó toàn dọa ngược lại con sẽ mách chị Ngọc. Con nghĩ bây giờ mẹ chỉ có cách nói trực tiếp với anh Thắng thôi, rồi cầu xin chị Ngọc tha thứ chứ ly hôn là mệt đó.
Tôi chết điếng trước những gì mẹ và em chồng vừa nói. Thì ra, Thắng ngoại tình là sự thật, không chỉ thế cả nhà đã biết cả mỗi mình tôi vẫn ngu ngơ tin chồng.
Tôi lảo đảo quay lại ngoài sân, vẫn không biết sẽ làm như thế nào. Nhưng thấy mẹ và em chồng lo lắng cho tôi như vậy tôi cũng buồn. Chung sống 3 năm, tới giờ tôi đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của cả gia đình chồng thì anh lại ngoại tình. Tôi có nên tha thứ không đây?
Theo Helino