Tôi quyết định lấy người khác khi người yêu đi xuất khẩu lao động được 3 năm. Tôi và người yêu đã tính sau khi cô ấy đi 5 năm về, có chút tiền, chúng tôi sẽ làm nhà và hùn vốn kinh doanh. Nhưng cuối cùng, duyên phận cũng không cho chúng tôi đến được với nhau. Ngày tôi làm đám cưới, người yêu cũ gọi về khóc sướt mướt, chửi tôi bạc tình. Tôi nghe, vì đúng là tôi đã phụ bạc cô ấy.
Hai năm sau, cô ấy về nước và hẹn gặp tôi. Các cụ dạy rằng, con người ta ở đời phải có tình thương. Thương người già neo đơn cô quạnh, thương người nghèo đói khổ rét mướt, thương bố mẹ già lam lũ vất vả, thương em nhỏ ngây thơ trẻ dại. Bao nhiêu cái thương đều cao quý cao đẹp cả. Chính vì thế mà khi người yêu cũ ngả lời sướt mướt, tôi đã thương. Cô ấy nói:
- Phận em xấu, duyên em mỏng, ông tơ bà nguyệt không cho em được hạnh phúc, em cũng đành chịu. Đến tuổi này rồi, em cũng chẳng thiết lấy chồng mà làm gì nữa. Nhưng phận đàn bà, không có con thì tuổi già không biết nương tựa vào đâu.
- Vậy em tính thế nào?
- Em muốn xin anh một đứa con. Em không cần anh trách nhiệm gì với nó cả. Nó chỉ là con của một mình em. Em và nó sẽ không bao giờ làm phiền đến hạnh phúc gia đình anh!
- Xin lỗi em, nhưng anh không muốn làm chuyện có lỗi với gia đình. Anh không thể giúp em được.
- Anh thật quá đáng! Em lỡ dở cả đời như này tất cả cũng vì anh. Nếu không phải nghe lời anh đi xuất khẩu lao động 5 năm liền, trong khi chính anh ở nhà không chờ được em, thì em và anh cũng đã sớm lấy nhau rồi. Coi như nể tình em bao nhiêu năm nay chỉ yêu mình anh, anh cho em được toại nguyện đi! Em nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến anh đâu!
|
Khi người yêu cũ ngả lời sướt mướt, tôi đã thương (Ảnh minh họa).
|
Nghe cô ấy nài nỉ như vậy, tôi cũng mủi lòng. Đúng là tôi đã phụ cô ấy. Là tôi đã không giữ được mình khi cô ấy đi lao động nước ngoài, trót khiến vợ tôi hiện tại có bầu và buộc phải cưới cô ấy. Nói thực, tôi vẫn còn tình cảm với người yêu cũ, vẫn thương cô ấy. Dù tôi thường xuyên thề non hẹn biển với vợ rằng, tôi đã hoàn toàn xoá hình ảnh của người cũ ra khỏi trái tim, nhưng tôi biết, mình chưa thể nào hoàn toàn quên được. Vậy là, sau bao trăn trở, nghĩ suy, tôi quyết định sẽ cho người cũ một đứa con. Cô ấy rất cảm động và vui mừng. Tôi nói với cô ấy rằng:
- Anh cho em một đứa con, coi như là lời xin lỗi của anh. Anh hy vọng rằng sau này, chúng ta có thể bình thản mà đối diện nhau, nếu có thể coi nhau như những người bạn thì tốt, còn không thì hãy coi nhau như người xa lạ. Anh không phủ nhận điều gì, nhưng anh nghĩ như thế sẽ tốt cho cả hai chúng ta, không ai ảnh hưởng đến ai cả.
- Em biết điều anh muốn nói là gì. Em đồng ý. Anh cứ yên tâm.
Tôi an tâm với lời hứa của cô ấy và trở về nhà, trong lòng nhẹ nhõm vì nghĩ mình vừa làm một việc tốt. Nhưng khi về đến nhà, chờ đợi tôi là một cái tát nảy lửa của vợ. Cô ấy quẳng vào người tôi chiếc điện thoại của mình:
- Anh là đồ đê tiện! Cả anh và con đàn bà đó đều là đồ đê tiện. Các người chết hết đi!
Vợ tôi vừa gào khóc vừa chửi bới. Chiếc điện thoại rơi trên nền đất đang quay cảnh một cặp nam nữ bên nhau. Đó là tôi và người yêu cũ lúc nãy. Tôi bàng hoàng. Đúng lúc này thì người yêu cũ của tôi xuất hiện:
- Đê tiện, đáng chết ư? Nói như cô thì người đê tiện, người đáng chết trước chính là cô và thằng chồng khốn nạn của cô! Chính cô đã quyến rũ anh ta khi anh ta còn đang là người yêu của tôi. tiện? Đê tiện chính là các người!
- Sao chị dám đến tận nhà tôi? Tôi cho chị biết tay!
Nói rồi vợ tôi lao vào túm tóc giật tai người yêu cũ tôi. Tôi lao vào can ngăn cũng bị đánh cho sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng làng xóm láng giềng đến mới tách được hai người ra. Lúc này vợ tôi tóc tai bù xù, thở hắt nói:
- Tôi sẽ viết đơn ly dị, cho đôi am nữ hai người đến mà ở với nhau.
Tôi không biết nói gì để đáp lại, còn người yêu cũ của tôi cũng nói luôn.
|
(Ảnh minh họa).
|
- Tôi chẳng thèm tên đàn ông bội bạc này làm gì. Các người làm thế nào là chuyện của các người, tôi chỉ cần các người không hạnh phúc là được. Các người không xứng đáng.
Nói rồi cô ta bỏ đi. Còn vợ tôi cũng lập tức thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Làng xóm láng giềng cũng dần dần tản về hết trong sự nhục nhã ê chề của tôi. Thật không ngờ, chỉ vì trót dại thương người cũ mà tôi rơi vào nghịch cảnh éo le, vừa mất thể diện, vừa mất luôn hạnh phúc gia đình.
Theo Phượng Chi/Người Lao động