10 năm sau hôn nhân, tình cảm tôi dành cho vợ chỉ nhạt nhòa. Cô ấy là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, một người con dâu tốt, lúc nào cũng lo cho chồng, con và những người xung quanh.
|
Ảnh minh họa |
Cô ấy làm tròn trách nhiệm với gia đình nhà chồng, ai cũng yêu mến cô ấy. Vợ tôi cũng có một công việc tốt, cô ấy chăm chỉ làm, được cân nhắc trong công việc ở những vị trí cao hơn, cô ấy tiết kiệm và dành nhiều thời gian để lo cho bữa cơm gia đình...
Nhưng với tôi, tất thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Tôi cần nhiều hơn thế ở một người phụ nữ, nhất là một người vợ. Tôi muốn vợ không chỉ giỏi nội trợ, giỏi công việc xã hội, giỏi chăm con và lúc nào cũng phải thơm tho và có kỹ năng tình dục nữa. Điều mà cô ấy cực kỳ thiếu, nên cuộc yêu của tôi với vợ lúc nào cũng nhàn nhạt, dần dần tôi không có cảm xúc khi ở bên vợ.
Cả tuần, thậm chí cả tháng tôi chẳng đụng vào cô ấy một lần. Vợ cũng không kêu than, không đặt dấu hỏi với tôi. Tôi có người phụ nữ khác, cô ta đã có chồng và ly hôn, chúng tôi quen nhau trong một lần đi ăn cùng đám bạn.
Khác hoàn toàn với vợ tôi, cô ấy giỏi trong chuyện chăn gối, nên lúc nào cũng khiến tôi ham muốn khi ở bên. Cô ấy không giỏi nấu nướng, nhưng giỏi ngoại giao và khiến tôi cũng như những người đàn ông khác mê đắm.
|
Tôi nhận ra mình đã sai |
Vợ phát hiện, làm ầm mọi chuyện và chỉ trích tôi, coi tôi như một thằng đàn ông khốn nạn, cô ấy khinh thường và dùng những lời lẽ nặng nề để miệt thị tôi. Ngay cả khi tôi đã chấm dứt với người phụ nữ ấy để quay về với vợ con.
Có những ngày cuối tuần, ở nhà với vợ, con, tôi thực sự ức chế vô cùng, bởi nghe cô ấy mắng mỏ, nghe tiếng các con ầm ầm đùa nghịch. Tôi cần một không gian riêng cho mình, để không còn phải nghe những cằn nhằn của vợ và ầm ĩ của các con.
Tôi đã tìm mọi cách để ly hôn vợ, sau nhiều lần hòa giải, cuối cùng vợ tôi cũng chấp nhận, chúng tôi ly hôn, các con sống hết với vợ, còn tôi sống một mình trong căn nhà nhỏ hơn, theo quy định, hàng tháng tôi vẫn gửi tiền cho vợ nuôi con.
Tuần đầu tiên ly hôn, ngày cuối tuần, đáng lẽ tôi được ngủ đến bao giờ dậy cũng được, nhưng tôi lại dậy rất sớm. Ngồi miên man suy nghĩ, tôi tự thấy lòng mình trống trải, thèm được nghe những tiếng cằn nhằn của vợ, tiếng bát đũa, xoong nồi xô vào nhau khi vợ chuẩn bị nấu nướng, thèm tiếng trẻ con ầm ĩ, khóc mếu rồi trêu nhau... Nhưng chỉ có mình tôi với tôi, lặng im và buồn tẻ.
Có lẽ, tôi đã sai khi tìm mọi cách để ly hôn vợ. Có lẽ tôi đã sai khi ngoại tình phản bội vợ, tôi đã sai khi cho rằng cô ấy không có quyền miệt thị tôi sau tất cả những gì tôi đã gây ra cho cô ấy. Tôi đang rất ân hân vì những gì mình đã làm...