Tôi với chồng lấy nhau đến nay đã gần 15 năm. Chúng tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Chồng tôi là một công chức nhà nước. Tính tình anh rất hiền lành, điềm đạm, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người.
Sau khi cưới, ngoài làm việc ở cơ quan, anh còn rất chịu khó buôn bán thêm bên ngoài để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình. 2 đứa con tôi lần lượt chào đời, vợ chồng tôi vất vả nhiều hơn để chăm sóc, nuôi dạy 2 con. Sau khi sinh con, chồng tôi luôn ở bên tôi, phụ giúp tôi nuôi nấng các con. Trong nhà, hầu như tôi biết làm việc gì thì chồng tôi cũng biết làm việc ấy.
|
Hình minh họa. |
Nhờ có chồng san sẻ, tôi bớt được gánh nặng và hầu như không bị quá stress hay áp lực trong quá trình nuôi dạy con cái. Chồng tôi rất quan tâm đến con cái, cứ chiều đi làm về, anh sẽ đưa các con đi học bơi. Tối đến anh ấy sẽ đưa cả nhà ra công viên đi bộ, vừa rèn luyện thân thể lại vừa hít thở không khí trong lành.
Chuyện gia đình tôi lẽ ra sẽ rất hạnh phúc, ngọt ngào nếu chồng tôi không bị tai nạn. Tháng trước, chồng tôi đang đi xe máy thì anh bị một chiếc xe ô tô đâm dính. Anh đã đội mũ bảo hiểm nên đầu không bị tổn thương nặng. Tuy nhiên, chồng tôi bị hất văng vào một chiếc xe khác nên bị đa chấn thương. Đêm đó, khi nghe tin chồng bị tai nạn, đã được người dân chuyển vào bệnh viện Việt Đức, tôi tưởng như mình không thể đứng vững.
Suốt gần 2 tuần được điều trị tích cực, các bác sỹ nói rằng tình hình của chồng tôi đã khả quan hơn và anh đủ điều kiện sức khỏe để tiến hành mổ. Tuy nhiên, các bác sỹ nói rằng chồng tôi mang nhóm máu Rh-, đây là nhóm máu hiếm hiện bệnh viện đang thiếu. Giờ các bác sỹ mong tôi vận động gia đình, người thân tham gia hiến máu cho chồng tôi để ca mổ được tiến hành suôn sẻ. Tôi đã đưa 2 con cùng với mấy cô chú, anh em ruột của chồng vào bệnh viện để xét nghiệm máu tuy nhiên máu của họ đều không phù hợp.
Đang lo lắng không biết làm thế nào thì tối hôm đó, tôi thấy một người phụ nữ dắt tay một bé gái chừng 16-17 tuổi, cầm trên tay một bó hoa vào thăm chồng tôi. Khi vào đến nơi, người phụ nữ khẽ mở lời: “Chào cô, chào bố đi con".
Con bé thấy mẹ nói thì lí nhí cất tiếng chào. Tôi thấy chồng tôi nằm trên giường, thở thuề thào, khẽ nhấc bàn tay đang bị cắm truyền chằng chịt như muốn vẫy chào và khóe mắt như đang ứa ra một dòng lệ.
“Chào chị, tôi biết, lẽ ra tôi không nên đến đây nhưng mạng người là quan trọng. Phương Anh là con gái của anh Tuyên, (chồng tôi) chị hãy để cho cháu vào thử máu”, người phụ nữ nói.
Sau khi đưa con gái đi lấy máu, người phụ nữ nghẹn ngào kể cho tôi câu chuyện của mình. Hóa ra chị ấy chính là mối tình đầu của chồng tôi. Khi chị ấy mang thai thì bị gia đình chồng tôi ép buộc chia tay. Chị ấy quyết định đi nơi khác, làm mẹ đơn thân và chịu phận lỡ dở để nuôi bé Phương Anh nên người.
Mới đây, khi chị ấy lên mạng thì phát hiện ra chồng tôi bị tai nạn và đang cần máu nên muốn đưa con gái đến giúp. “Chị đừng hiểu lầm, suốt thời gian qua tôi chưa lần nào liên lạc với anh Tuyên. Tôi tình cờ đọc được thông tin anh ấy đang cần máu được đăng tải lên Facebook nên muốn đến giúp”, người phụ nữ ngần ngừ.
May mắn thay, bé gái có nhóm máu phù hợp với chồng tôi, ca mổ của chồng tôi diễn ra thành công. Trong phòng hậu phẫu, chồng tôi nắm tay tôi nói nhỏ: “Anh xin lỗi. Anh đã giấu em".
Tôi chẳng biết nên giận hay nên thương anh nữa. Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi không thể làm như không biết gì được.
Theo Nguyễn Thị Trang/Dân Việt