Chào độc giả mục tâm sự!
Tới giờ em vẫn không tin những gì mình vừa trải qua, một cú sốc quá lớn mà em có nằm mơ cũng không thể tượng tưởng ra được. Những chuyện yêu đương, bạo hành gia đình tưởng chừng như chỉ có trên phim ảnh, nay đang hiện hữu trong cuộc sống của em. Bi kịch đẩy em vào một cuộc sống không lối thoát, chán chường vô cùng.
Em năm nay 25 tuổi, lấy chồng được 5 năm. Khi vừa cưới được hơn 1 tháng, em mang bầu, chồng em theo bạn bè ra nước ngoài lao động. Chỉ có em ở nhà với mẹ chồng. Những ngày xa chồng, thai nghén em âm thầm chịu đựng. Dù mệt mỏi, khó khăn nhưng thương mẹ chồng vất vả nên tháng nào em cũng đưa tiền lương về cho mẹ giữ hết. Em không hề tính toán hay suy nghĩ gì.
Nhưng rồi đến ngày em sinh con, em nghỉ làm ở công ty, mẹ chồng bỗng dưng thay đổi thái độ với em. Mẹ thường xuyên đi kể xấu em với hàng xóm. Thậm chí cả những chuyện thầm kín trước đây hai mẹ con tâm sự với nhau, mẹ chồng đều đem đi “bêu rếu” khắp nơi, khiến em không còn mặt mũi nào mà bước ra ngoài. Em rất buồn, không ngờ tình cảm hai mẹ con lại thành như thê.
Có hôm bà H, hàng xóm cạnh nhà còn gọi em ra bảo “Mẹ chồng mày bảo thấy mày toàn ở nhà một mình. Hai vợ chồng mới cưới được 1 tháng thế mà mày lại mang thai? Bà ấy cứ nghi ngờ thằng cu con không phải cháu mình đấy”.
Em nghe thế mà nước mắt cứ trực rơi xuống, sao mẹ chồng lại nghi ngờ đứa cháu đích tôn của mình như thế.
|
Nỗi đau thể xác ấy em có thể chịu được, nhưng nỗi đau tinh thần mỗi đêm khiến em hao mòn theo năm tháng (Ảnh minh họa). |
Cái khố với mẹ chồng chưa được giải quyết thì đến chuyện chồng em khiến em sống dở chết dở. Chẳng là từ ngày đi làm xa, anh ấy chẳng hề gửi cho em và con đồng nào.
Cứ đến tháng, anh ấy lại gửi cho mẹ mình, nhiều khi em gọi điện bảo anh gửi tiền em mua sữa cho con uống. Anh ấy kêu rằng “Em xin mẹ đi, anh gửi cho mẹ hết mà”. Em ngại không dám xin mẹ chồng. Bà biết cháu khát sữa, cũng không mua cho cháu một hộp.
Nhiều lần em phải chạy về mẹ đẻ xin tiền hay “ứng tạm” trước. Nghĩ cũng tủi thân, cùng cực. Ngày mình còn đi làm chi tiêu xông xênh, giờ ở cữ phụ thuộc ăn uống mẹ chồng lo liệu, nhiều khi bà nói “cạnh khóe” mà nước mắt em cứ rơi.
Em sống cảnh “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt" với mẹ chồng được hơn 2 năm, chồng em cũng hết hợp đồng, về quê với vợ con. Những tưởng, từ đây cuộc sống sẽ thuận buồm xuôi gió, vợ chồng tu chí làm ăn. Em cũng đã hi vọng, sẽ thủ thỉ hết những suy nghĩ, cũng như cách sống với chồng, nhưng không ngờ chồng em thay tính đổi nết.
Từ ngày về Việt Nam, chồng em suốt ngày tụ tập bạn bè, chén chú chén bác. Được đồng tiền tích cóp nào, anh đem đi “nướng” vào lô đề sạch, khi em góp ý anh to tiếng hắt hủi mẹ con em. Nhiều khi em chán nản, muốn bỏ về ngoại cho khuât mắt, nhưng rồi nghĩ đến con, em lại kìm lòng.
Một đêm, anh đi ăn cưới cách nhà 30km. Vì uống rượu say, đi xe tốc độ cao nên chồng em và bạn thân của anh bị tai nạn. Khi đó, em cứ tưởng mất chồng rồi, nhưng rồi nhờ ông trời thương nên đưa anh thoát khỏi bàn tay tử thần.
Tuy nhiên di chứng của 2 lần mổ ghép sọ khiến chồng em tật nguyền vĩnh viễn. Anh không còn được minh mẫn như trước nữa, thi thoảng anh lại lên cơn động kinh.
Anh mệt mỏi, bất lực nên càng trở nên khó tính, mắng vợ, chửi con suốt ngày. Con đang tuổi ăn nghịch, đôi khi làm đổ vỡ chiếc bình, cái cốc, anh cũng lôi con ra đánh liên tiếp vào người. Em xót con, bênh con cũng bị anh đánh.
Nỗi đau thể xác ấy em có thể chịu được, nhưng nỗi đau tinh thần mỗi đêm khiến em hao mòn theo năm tháng. Chồng em từ ngày bị tai nạn anh có nhu cầu rất lớn trong chuyện ấy. Hầu như đêm nào, chồng động kinh cũng bắt em chiều chuộng. Khi em không đáp ứng được nhu cầu của anh thì bị anh mắng, anh chửi, thậm chí anh cho rằng em có người đàn ông khác.
Có những đêm khi em vờ ngủ say, chồng lay em dậy. Em không trả lời thì bị anh xé hết quần áo. Hành động ấy khiến em vô cùng sợ hãi.
Em lâu dần bị chai sạn tình cảm, nằm gần chồng mà em không còn ham muốn gì nữa. Đôi khi đó chỉ là sự miễn cưỡng, qua loa chiều người chồng ấy.
Nhiều đêm em nằm khóc vì đau đớn, tủi nhục, em muốn chia tay người chồng ấy quá. Em mới chỉ 25 tuổi thôi, em còn quá trẻ để chịu đựng những nỗi đau ấy. Nếu cứ như thế liệu em còn chống chọi được đến bao giờ nữa?
Giờ em hoang mang quá mọi người ạ! Nếu em ly hôn, mọi người sẽ cho rằng em bỏ rơi anh khi anh bệnh tật. Nhưng nếu em cứ chịu đựng em không biết mình còn gắng gượng được tới bao giờ nữa? Xin hãy cho em một lời khuyên!
Theo Người Đưa Tin