Em sinh cháu vào đúng lúc chồng đi công tác, chỉ có em với mẹ chồng ở nhà. Bình thường mẹ chồng đã chẳng ưa em, nhưng em thật sự không hiểu lý do bà ghét mình. Em làm ra tiền lại vẫn chu toàn việc nhà, chẳng láo lếu với bà nhưng bà không ưa vẫn cứ hoàn không ưa.
Đợt này em đẻ, bà tuyên bố thẳng không chăm bẵm gì, bảo em tự lo liệu. Em cũng vui vẻ nhưng ức chế nhất là bà cấm em về bên nhà ngoại ở cữ sợ làm mất mặt bà.
Mẹ em biết chuyện, chủ động nói sẽ đến nhà thông gia chăm em. Em chỉ xác định nhờ mẹ khoảng chục ngày thôi, khi nào đỡ đau tự đi lại được em sẽ dậy làm những việc nhẹ nhàng.
Nhưng sự việc còn quá đáng hơn em tưởng tượng nhiều. Mẹ em đến chăm em còn phải chăm thêm cả mẹ chồng! Việc nhà, cơm nước mẹ em làm hết, mẹ chồng chẳng giúp đỡ gì thì thôi còn soi mói, chê bai bà thông gia. Em vừa sinh mổ được mấy ngày đến đứng dậy còn đau nên chẳng làm gì được. Uất ức và thương mẹ lắm các chị ạ nhưng mẹ em cứ khuyên nhịn đi cho nhà cửa êm ấm.
|
Ảnh minh họa. |
Từ hôm mẹ đến bà ngủ ở phòng riêng của em gái chồng hồi em ấy còn ở nhà, ngay bên cạnh phòng em để đêm tiện qua lại. Phòng em nhỏ, giường cũng nhỏ, 2 người lớn với con em nằm nữa sẽ chật chội vô cùng. Huống chi em đau nên không khép chân lại được, một mình nằm hơn nửa cái giường rồi.
Nhưng tối qua, mẹ chồng bỗng mang một cái chiếc chăn cũ sang phòng em, bảo mẹ em chịu khó trải xuống dưới sàn nằm tạm vài đêm. Lý do là vợ chồng em chồng sắp về chơi, bà phải dọn dẹp vệ sinh lại cho họ ở.
Em nghe mà căm phẫn, cho dù vợ chồng em ấy có về thì cũng đâu phải ngay tối nay, hơn nữa em bảo để mẹ em ngủ cùng với mẹ chồng thì bà kêu không quen chung giường với người lạ! Bắt thông gia nằm dưới sàn nhà trời lạnh căm căm như thế, cũng chỉ có mẹ chồng ghê gớm của em mới nghĩ ra được!
Em gọi điện cho chồng kể rõ sự tình, ngờ đâu chồng em phán một câu gọn lỏn: “Cũng chẳng còn cách nào khác mà! Nằm dưới đất tạm vài hôm chứ có phải chuyện chết người gì đâu!”. Nghe đến đấy là em biết chẳng trông chờ được gì ở chồng. Bình thường ở nhà anh cũng ít khi can thiệp vào mâu thuẫn giữa mẹ và vợ, cứ mặc em chịu ấm ức như vậy.
Nghĩ đến tương lai mà em chán quá, tuyệt vọng về cuộc hôn nhân này vô cùng. Càng không đành lòng nhìn mẹ ngủ dưới đất, thế là dù trời đã khuya, em vẫn gắng gượng đứng dậy thu dọn qua loa đồ đạc rồi gọi taxi đưa mẹ với đứa con mới 5 ngày tuổi vẫn còn đỏ hỏn đi khỏi căn nhà ấy.
Về đến nhà, mẹ em lại tự trách bản thân vì lúc ấy không khuyên can em, để em hành động nông nổi. Bà thậm chí còn bảo em hôm sau về xin lỗi mẹ chồng. Em đến chán với lối suy nghĩ cam chịu, nhịn nhục của bà nhưng cũng hiểu bà chỉ muốn con cái được ấm êm. Em phải làm sao đây, có phải em đã hành động xốc nổi không?.
Theo P.G.G/Helino