Mỗi nước giúp một tý
Năm 1977, như một phần của chương trình có tên "Constant Peg", Đại tá Gail Peck và Tướng Hoyt S. Vandenberg Jr. đã thành lập Phi đội Kiểm tra và Đánh giá số 4477, còn được gọi là “Đại bàng đỏ” (Red Eagles). Không hài lòng với kết quả Không quân Mỹ hoạt động trong chiến tranh Việt Nam, 2 viên sỹ quan cao cấp này cho rằng các phi công Mỹ phải được "huấn luyện thực tế", tức là thực hành không chiến với máy bay thực của kẻ thù tiềm tàng. Nhưng vấn đề bắt giữ máy bay đối phương không phải là một việc dễ dàng, vì vậy, các máy bay chiến đấu của Liên Xô được thu thập từ khắp nơi trên thế giới theo đúng nghĩa đen - được mua hoặc trao đổi từ Nam Tư, Israel, Ai Cập và các nước khác.
|
Các máy bay Mỹ và máy bay Liên Xô của Phi đội Kiểm tra và Đánh giá số 4477; Nguồn: RBTH |
Trong những năm 1980, một số máy bay Chengdu J-7 - một bản sao của MiG-21 của Trung Quốc - đã được mua từ Bắc Kinh. Indonesia và Somalia đã giúp đỡ rất nhiều. Trong những năm 1970, họ chuyển từ phe xã hội chủ nghĩa sang thân Mỹ và có thể cung cấp cho Mỹ vài chục máy bay Liên Xô mà họ đã nhận từ Liên Xô trước đó. Tuy nhiên, Indonesia đã cung cấp 4 chiếc MiG bị lỗi, trong số đó chỉ có một chiếc có thể sử dụng được nhờ ghép lại với nhau một cách rất khó khăn. Các máy bay chính của Red Eagles là MiG-17 (‘Fresco’), MiG-21 (‘Fishbed’) và MiG-23 (‘Flogger’). Tổng số bao nhiêu chiếc không rõ, duy nhất được biết là, vào năm 1985, phi đội có đến 26 chiếc.
Quý như vàng
Người Mỹ gặp khó khăn không chỉ với việc tìm kiếm và mua máy bay Liên Xô mà còn cả việc bảo trì chúng - phải mua động cơ và phụ tùng thay thế. Việc bảo dưỡng các máy bay MiG do các chuyên gia của General Electric thực hiện, trong khi các phụ tùng thay thế đặc biệt quý hiếm do các nhân viên CIA ở Ba Lan và Romania thu gom. Vì chiếc máy bay này không có tài liệu kỹ thuật nên các phi công phải học cách vận hành chúng từ những sai lầm của chính họ. Nhiều khi những sai lầm đó khiến phi công phải trả giá bằng mạng sống.
Rắc rối nhất đối với các “Đại bàng đỏ” là những chiếc MiG-23. Các phi công yêu thích chiếc máy bay vì tốc độ của nó, nhưng phàn nàn về sự không ổn định trong khi bay và khó lái. Chỉ những phi công giàu kinh nghiệm nhất đã hoàn thành vài chục chuyến bay trên MiG-21 mới được phép bay chúng. Ngày 25/4/1984, Trung tướng Robert Bond, Phó tư lệnh AFSC (Air Force System Command), lái một chiếc MiG-23, bị rơi. Mỗi chiếc máy bay chiến đấu trong Phi đội 4477 đều được nâng niu như một báu vật thực sự; chúng không bao giờ bay vào ban đêm hoặc trong điều kiện thời tiết bất lợi.
Ngoại bất nhập
Mặc dù sự tồn tại của các phi đội “đóng thế” cổ điển được trang bị máy bay Mỹ không phải là bí mật với bất kỳ ai, nhưng tất cả thông tin về “Đại bàng đỏ” được giấu kín cẩn thận, đặc biệt với Liên Xô. Các chuyên gia đã tính toán thời gian và khoảng thời gian vệ tinh Liên Xô đi qua Căn cứ Không quân Nellis và Bãi thử Tonopah ở Nevada, nơi máy bay đồn trú - vào những thời điểm đó, những chiếc MiG được đưa vào nhà chứa máy bay hoặc được giấu dưới những tấm che để ngụy trang hình dạng của chúng.
Một phần không phận phía trên bãi muối Groom Lake (nơi có Khu vực 51 nổi tiếng), nơi diễn ra các bài huấn luyện chiến đấu với sự tham gia của máy bay Liên Xô, đã bị đóng để những con mắt tò mò. Trên bản đồ, nó được ghi ký hiệu là 'Quảng trường Đỏ'.
Kinh nghiệm vô giá
Huấn luyện chiến đấu trên không với máy bay MiG của Phi đội Kiểm tra và Đánh giá số 4477 được áp dụng cho các phi công của Lực lượng Không quân, Không quân Hải quân và Thủy quân Lục chiến Mỹ. Các “Đại bàng đỏ” đã tham gia thử nghiệm hầu hết các máy bay chiến đấu của Mỹ trong những năm 1970 và 1980 và tham gia tích cực vào các cuộc tập trận. Các trận không chiến diễn ra theo một số mô hình đã định - một chọi một, hai chọi hai, hoặc hai máy bay Mỹ chống lại một máy bay Liên Xô.
Ngoài ra, các máy bay MiG đã được dùng để “tấn công” máy bay ném bom chiến lược B-52 và máy bay vận tải C-130 Hercules, trong khi những chiếc C-130 đang đổ bộ quân và hàng hóa. Nhiệm vụ của các “Đại bàng đỏ” không phải là giành chiến thắng trong trận chiến bằng bất cứ giá nào, mặc dù điều đó cũng xảy ra khá thường xuyên. Mục tiêu chính là để chứng minh cho các phi công đồng nghiệp của họ về điểm mạnh và điểm yếu của máy bay Liên Xô, chỉ ra cách thức và thời điểm tốt nhất để tấn công một chiếc MiG.
Hiệu ứng tâm lý
Để mang tính hiện thực hơn, các máy bay của Phi đội 4477 được trang trí bằng các ngôi sao màu đỏ, mặc dù không phải với viền màu trắng như trong Không quân Liên Xô mà là màu vàng. Nhiều phi công đào tạo của Mỹ, khi đối mặt với kẻ thù tiềm tàng trong không chiến (mặc dù là huấn luyện), đã bị sốc và sững sờ. "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc MiG-17, tôi dừng bay!" Một viên Thiếu tá nhớ lại: “Thay vì vút máy bay thẳng đứng và tăng tốc độ, tôi cố gắng quay cùng nó.
Nó bám riết tôi như kẹo cao su trên giày của tôi; tôi không thể thoát khỏi. Sau đó tôi trở về nhà và nghĩ, "Chúa ơi. Thật tệ. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc. "Điều đó rất bình thường, và người ta nói với chúng tôi rằng nó đã xảy ra với tất cả mọi phi công."
Kết thúc
Đến cuối những năm 1980, Red Eagles bắt đầu bị yếu thế. Nguyên nhân chính là do thiếu kinh phí, cũng như việc Liên Xô đã có các máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư (mới). Các phi công của Phi đội 4477 đã thực hiện chuyến bay cuối cùng trên MiG vào ngày 4/3/1988. Chính thức, Red Eagles đã bị giải tán vào năm 1990. Máy bay Liên Xô của họ được cất giữ trong nhà chứa máy bay, trở thành vật trưng bày trong bảo tàng, hoặc bị làm mục tiêu tập bắn trên không.
Huấn luyện không chiến với việc sử dụng máy bay chiến đấu của Liên Xô ở Nevada đã trở thành một trường học tuyệt vời cho các phi công Mỹ. Tướng Herbert J. Carlisle - người từng là chỉ huy của Phi đội 4477 thời kỳ 1986-1988 - cho biết, "Mặc dù quá muộn để áp dụng ở Việt Nam, nhưng khóa huấn luyện “Constant Peg” đã đóng góp rất lớn đến thành công của Không quân Mỹ trong chiến dịch “Bão táp sa mạc”, khi người Mỹ đã bắn hạ 40 máy bay chiến đấu của Iraq, trong đó có nhiều máy bay chiến đấu là Fishbeds và Flogger".
Theo CTV Lê Ngọc/VOV.VN